Trong trí nhớ, đó là một bầu trời xanh thẳm tuyệt đẹp, thuần khiết mà trong suốt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Từ phía Đông, mặt trời dần dần nhô lên, từ đỏ chuyển sang vàng, lúc sau sắc vàng lại chuyển dần thành màu trắng sáng chói mắt đầy sức sống, phủ lên mặt đất rộng lớn, trong nháy mắt sắc vàng tràn ngập toàn bộ tầm mắt, hình ảnh tráng lệ giống như được thần ban cho. Gió cực nóng mang theo hương vị đất cát, nhẹ nhàng mơn trớn loài dương xỉ cao lớn, vờn quanh nàng, dịu dàng múa trên mái tóc dài màu vàng kim tựa như ánh mặt trời của thiếu nữ.
Hốc mắt nàng ẩm ướt.
Mặc kệ là cách nhau rất xa, cách nhau bao lâu. Mỗi dây thần kinh, mỗi một tế bào của nàng đều nhớ rất rõ mảnh đất thuộc về mặt trời này.
Nàng vĩnh viễn không thể quên, cảnh sắc xinh đẹp làm người khác muốn khóc thầm ấy.
Tất cả đều giống như ngày xưa. Ngày ấy, nàng và hắn đã hẹn thề tình yêu vĩnh hằng trước mặt thần Armon.
Nay nàng đã trở về, lần nữa cùng hắn ở chung một thời không, cùng hắn đứng trên một mảnh đất.
“Nefertari, mau đội cái này lên.” Thanh âm nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của Ngải Vi, nàng vuốt vuốt hốc mắt chua xót, quay người nhìn về phía Nhã Lý vừa cất tiếng. Thanh niên tóc đen thò tay đưa cho nàng một thứ đồ đen thùi lùi. “Chúng ta đã tiến vào trong Ai Cập, nàng mau đội nó lên đi.”
Nàng nghi hoặc nhận lấy, Nhã Lý và nàng đều ăn mặc rất đơn giản, đâu có giống kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640166/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.