Chương trước
Chương sau
Gặp được bệ hạ, là sự khởi đầu của sinh nệnh ta, cho dù sau này ta bị mọi người oán hận, ta bị mọi người hiểu lầm, ta vẫn phải bảo hộ hắn, bảo vệ hắn, cho dù hắn không tín nhiệm ta. Vì vậy, ta không thể dẫn ngươi đi...
***
Ngay từ đầu, hắn không gọi là Lễ Tháp Hách, người xung quanh đều gọi hắn là Bỉ Da.
Nhớ từ khi mới bắt đầu, Bỉ Da vốn chưa được gặp mẹ mình, mà cha hắn cũng chẳng hề quan tâm hắn, ít khi xuất hiện. Cái tên Bỉ Da này, chính là món quà duy nhất mà cha đưa cho hắn. Khi hắn còn nhỏ, vẫn một mực đi theo một vú nuôi, người chăm lo cho hắn trong sinh hoạt, ăn uống hàng ngày. Từ khi sáu tuổi, Bỉ Da đã thể hiện sự hứng thú mãnh liệt với thần học. Hắn tích cực đến thăm các thần miếu lớn, còn chuyên tâm đọc những bộ sách liên quan, hơn nữa còn nhanh chóng bộc lộ tài năng khiến cho tướng quân và nhân sĩ khá coi trọng.
Ở thời đại này, nếu có thể làm thần chức thì sẽ là một việc vô cùng vinh quang. Mà ở thuở thiếu niên, Bỉ Da cũng không cân nhắc về lợi lộc ở chỗ tốt đó, mà chỉ mang một tư tưởng đơn giản khi tiếp nhận nhiệm vụ: "Nếu ta có thể trở thành một tế ti vĩ đại, cha ta sẽ nhìn ta và mỉm cười, ông sẽ tự hào vì ta, thường xuyên đến thăm ta."
Nhưng mỗi lần, thời điểm hắn hỏi vú nuôi với vẻ tràn ngập hi vọng, nét tươi cười dịu dàng hằng ngày vẫn ở trên khuôn mặt người phụ nữ lớn tuổi đó đều biến mất, bà quay đầu sang một bên rất không tự nhiên, không hề nhìn Bỉ Da, mặc kệ hắn cố hỏi như thế nào, bà đều không nói một lời. Tuy là thế, Bỉ Da vẫn có niềm tin tưởng mãnh liệt, hơn nữa càng ngày càng cố gắng, càng chăm chỉ chỉ vì ảo tưởng đang ôm trong lòng mà phấn đấu.
Bỉ Da năm ấy mười bốn tuổi, vượt qua cuộc thi, lên làm sơ cấp tế tự ở thần miếu Thebes, trở thành tế tự trẻ tuổi nhất trên toàn quốc. Các đồng liêu cùng học tập tại thần miếu tất nhiên là hết sức ghen tỵ với thành tựu của Bỉ Da, bọn họ liền vây quanh hắn, xô đẩy hắn, nhục mạ hắn. Nhưng lại không ngờ những lời nói xấu lúc đó đã làm cho Bỉ Da biết được một bí mật mà mình từ trước đến nay chưa hề biết, một bí mật long trời lở đất, cơ hồ làm hắn sụp đổ.
"Tạp chủng, tạp chủng!"
"Bỉ Da là con của một người phụ nữ Hittite, ngươi tên tạp chủng của địch quốc này, làm sao xứng làm tế tự Ai Cập vĩ đại của chúng ta, mau cút về Hittite đi!"
"Đúng là đồ con hoang ngay cả mẹ của mình cũng không biết là ai!"
Bỉ Da khó mà phản kháng lại, bị những người đó xô ngã xuống mặt đất. "Không, ta là người Ai Cập! Ba ta cũng là một người Thebes
không hơn không kém! Mẹ ta cũng là một người Ai Cập! Ta là người Ai Cập!" Hắn khóc, kêu gào, gần như điên cuồng đánh về phía mấy người với vóc dáng cao hơn hắn một cái đầu kia, dùng răng cắn bọn họ, lấy tay cào bọn họ.
"Hắn điên rồi."
"Đồ tạp chủng này điên rồi, chúng ta đi thôi!"
Nhóm thiếu niên dùng sức đẩy Bỉ Da ra, nghênh ngang đi tiếp. Bộ trang phục tế ti mới mặc ngã xuống giữa bùn đất, trên mặt không rõ là mồ hôi hay là nước mắt, hắn thì thào nói: "Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng."
"Điều đó không có khả năng! Mẹ, cầu xin người nói cho ta biết, ta là người Ai Cập! Ba ta là một người Thebes bình thường! Mẹ ta là một nông dân ở vùng biên giới Ai Cập! Ta là người Ai Cập! Ta có cha mẹ!" Bỉ Da nghiêng ngả lảo đảo chạy về đến nơi, điên cuồng lay mạnh người vú nuôi đã bầu bạn với mình hơn mười năm, vì sao, chẳng lẽ sự thật không đúng như vậy sao? Mười mấy năm qua, bản thân mình vẫn tin là mẹ vì thân thể suy yếu mới qua đời, mà cha thì vì bận rộn công việc mới ít có thời gian đến thăm mình. Bọn họ hẳn là yêu nhau, mình được sinh ra hẳn là đã được bọn họ gửi gắm hy vọng và ước mong!
Vú nuôi không nói gì, một chữ cũng không nói. Bỉ Da dùng sức lay bà, rốt cục bà quỳ lạy trên mặt đất, mặt đầy lệ, nói: "Hãy tha thứ cho ta, Lạp thần! Ta đã phản bội lời thề của ngài, bởi vì ta thật sự không đành lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của đứa nhỏ trước mắt này!"
"Vú...?"
"Bỉ Da, không, điện hạ! Thân phận thật sự của ngài là em trai của đương kim quốc vương vương tử điện hạ Ni Ca! Mà mẹ của ngài..." Vú nuôi ngừng lại không nói nữa, ngã người xuống mặt đất, người run cầm cập, ngập ngừng thật lâu không thể phát ra một âm thanh nào nữa.
"Vú, vú sao rồi?" Bỉ Da cũng ngồi quỳ xuống, khẩn trương nhìn vú nuôi.
"Hãy tha thứ cho ta, Ni Ca điện hạ...... Mẹ của ngài là nữ nô Hittite tù binh bị bắt về từ biên cảnh. Sau khi sinh ngài ra, đã tự tử."
Đùng một cái, thế giới như sụp đổ.
Lời nói nhỏ nhẹ của vú vẫn quanh quẩn bên tai, hắn đã nghe nhưng không hiểu điều đó có ý gì. Hắn, nguyên lai là đứa trẻ do hoàng thất Ai Cập gần với thần nhất, vĩ đại nhất trong lòng cùng nữ nô địch quốc Hittite sinh ra!
Sự ra đời của mình là dư thừa ...... Khó trách cha cơ hồ chưa từng đến thăm mình. Bởi vì cha cho rằng mình tồn tại là mang đến sự hổ thẹn, ông ta không muốn nhìn thấy mình, mặc kệ mình bỏ ra bao nhiêu cố gắng, ông ta vĩnh viễn cũng không cảm thấy tự hào vì mình! Không ai hi vọng hắn ở lại thế giới này. Bao gồm mẹ, người mẹ chưa bao giờ gặp mặt, tình nguyện tự sát cũng không nguyện ý làm bạn hắn lâu hơn một a...
Không! Hắn không thèm nghĩ nữa, không muốn biết rõ nữa.
Bỉ Da, bị vứt bỏ ư? Hắn nguyên lai vẫn là một người bị vứt bỏ, một đứa nhỏ bị mọi người ghét.
Ý nghĩa tồn tại của mình, rốt cuộc là cái gì...
"Không... không..." Bỉ Da gần như sụp đổ tông cửa xông ra, hoàn toàn không để ý người mà hắn gọi là vú đang gào thét ở phía sau. Hắn điên cuồng chạy, chạy hướng sông Nile vắt ngang Thebes, ánh hoàng hôn đỏ như máu đang từ từ chìm vào đáy sông, đem thiên không nhuộm thành một mảnh bi ai đỏ tươi. Hắn quỳ gối xuống bờ sông Nile, mặc cho nước sông lần lượt tạt vào khiến bùn đất bám đầy trên người, trên trang phục tế tự màu trắng đã dính đầy bùn đất.
"Thần Amun, Lạp thần, Y Tây Tư nữ thần! Có thể nhìn thấu qúa khứ, nhìn đến tương lai, các vị thần đã vượt qua hai giới sinh tử! Bỉ Da tại đây khẩn cầu các ngươi, xin cho ta nhìn thấy 'chân thật'! Hãy nói cho ta biết, hết thảy những thứ này đến tột cùng có phải là thật sự hay không!" Hắn gào thét , nhưng thật lâu không thấy ai trả lời, chỉ có sông Nile đang chảy mạnh, gào thét mang đi sự yên tĩnh vốn có.
STORY CONTINUES BELOW
"Câu hỏi đã không nhận được câu trả lời, tại sao không dựa vào chính mình đi tìm 'chân thật'?"
Một giọng nói trẻ tuổi nhảy vào trong đầu hắn, cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hắn mang theo vài phần tức tối quay đầu đi, sau đó thấy một vị thiếu niên khí vũ bất phàm đang ngồi trên đất cát cách đó không xa.
Thiếu niên kia thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ hắn, nhưng lại có một loại khí chất không hợp với tuổi, cặp mắt màu hổ phách sắc bén kia có hai tròng mắt như nhìn thể thấu hết mọi việc, làm cho hắn có vài phần nôn nóng đứng lên.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng" Thiếu niên xoay người đứng lên, đi đến trước mặt Bỉ Da, khi bước đi ánh chiều ta bao quanh người hắn, làm cho Bỉ Da sinh ra ảo giác giống như nhìn thấy thiên thần. "Ngươi chính là Bỉ Da sao? Ta nghe nói ngươi là tế tự trẻ tuổi nhất cả nước, ngươi có nguyện ý theo ta không? Ta có thể giúp ngươi tìm đáp án những gì ngươi muốn biết."
Sửng sốt một chút, hắn tức giận đứng dậy. "Có những chuyện ngươi không thể nào biết!"
Thiếu niên lạnh lùng cười, trên gương mặt tuấn tú mang theo nét băng lạnh. "Ngươi muốn biết, nhưng lại do dự, tận đấy lòng ngươi e ngại chuyện này, ngươi e ngại không tin đây là sự thật!"
Bỉ Da sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt như bị nhục nhã. "Ngươi cũng xem thường ta sao?"
"Không, đương nhiên không phải." Thiếu niên hơi hơi nghiêng người nhìn phía sông Nile, ngừng một hồi, lại mở miệng nói: "Ngươi xem, bờ tây Thebes."
Bỉ Da đi qua nhìn, phía tây thành thị bị sông Nile ngăn cách, đó là một thế giới khác, nơi những người chết đi đều an táng.
"Bỉ Da." Thiếu niên tiếp tục nói: "Mặc kệ ngươi hay là ta, thậm chí tế tự cấp bậc cao nhất, vô luận khẩn cầu thần phù hộ như thế nào, khẩn cầu vĩnh sinh, một khi ngọn lửa sinh mệnh biến mất, tất cả đều hóa thành tro bụi. Cho nên tội gì tin tưởng thần luận, ta càng tin tưởng chính mình, ta nguyện ý dùng cuộc đời ngắn ngủi mà nông cạn để theo đuổi những gì ta muốn, để tự tay cởi bỏ bí ẩn ta không biết, lộ ra mục đích mà ta hi vọng đạt được."
"Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?" Bỉ Da tựa đầu qua một bên, không đi để ý tới hắn.
Thiếu niên nở nụ cười, hắn đi qua đi lại, một tay đập nhẹ lên vai Bỉ Da, nói: "Ta cần ngươi giúp, không phải vì ngươi là tế tự trẻ tuổi nhất mà là bởi vì ngươi thông minh, ngươi tài trí, ta đã nghe tin đồn này từ một ông lão ở thần miếu. Ta mặc kệ ngươi có khúc mắc như thế nào cùng ai, đều không liên quan tới ta, ta hi vọng ngươi có thể theo ta, đứng bên cạnh ta, vì ta dốc sức. Ngươi đối với ta mà nói là một người rất có giá trị. Cũng giống như." Hắn hơi dừng lại một chút, trong mắt bắn ra một chút ánh sáng nguy hiểm.
"Đi theo ta, ngươi cũng có thể đạt được mục đích của chính mình, tận mắt nhìn thấy cái ngươi gọi là 'chân thật', hoặc... thay đổi nó."
Bỉ Da bị hắn dùng ánh mắt lạnh như băng của hắn thu hút, trực giác nói cho hắn biết thiếu niên trước mắt không phải một người lương thiện, ánh mắt đó không phải một người bình thường nào cũng sở hữu được, đó là một đôi mắt sắc bén. Hắn hơi do dự, trước mắt tiểu tử này nói có chút đạo lý, nhưng màà... Tuy rằng trong lòng mình bắt đầu hoài nghi cha, oán hận cha, nhưng lại thủy chung không muốn hạ quyết định quyết tâm đi làm cái gì. Tận sâu trong đáy lòng hắn, hắn vẫn một lòng tin tưởng cha mình đối với mình có một chút yêu thương, chỉ là ngại thân phận nên mới không quan tâm mình.
STORY CONTINUES BELOW
Hắn nguyện ý tin tưởng.
"Thế nào? Nếu hôm nay ngươi đi cùng ta, ngày mai là có thể nhìn thấy cha ngươi, có cái gì muốn biết, ngươi cứ đứng trước mặt hắn hỏi cho rõ ràng thì tốt rồi." Thiếu niên buông bàn tay đang để ở bả vai hắn ra, nhẹ nhàng nói. Bỉ Da ngơ ngác nhìn hắn, người trước mặt này, thật sự có cái gì đó rất đặc biệt, thật sự có thể làm hắn thoát khỏi tình trạng làm cho chính mình mê loạn này, làm cho chính mình không hề mê muội, nhưng...
"Thật xin lỗi..." Trong lòng hắn vẫn đang ôm một tia hi vọng.
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt cằm "Không có vấn đề gì, ngươi có thể chậm rãi cân nhắc, hi vọng lần sau nhìn thấy ngươi, được nghe đáp án chính xác từ ngươi."
Bỉ Da liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, hai tròng mắt hổ phách trong suốt kia chậm rãi rũ xuống. Hắn xoay người, đi ra vài bước lại quay đầu nhìn hắn. Có lẽ, nếu không phải hắn đang ôm cái tia hi vọng về người cha kia, hắn sẽ cùng hắn đi, nhưng hiện tại, hắn thầm nghĩ, chờ đợi, chờ đến khi mình trở thành tế tự vĩ đại, chờ cha đến đây, chính miệng người nói cho hắn biết, tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm.
Cũng có thể, hắn chẳng qua là nhát gan, không dám đi hỏi mà thôi, sợ thật sự vừa hỏi, đạt được cái "chân thật" kia cũng là lúc hy vọng cuối cùng biến thành bọt biển, vỡ tan. Hắn còn chưa chuẩn bị tốt như vậy, thừa nhận tất cả.
Vú nuôi đã chết.
Bỉ Da trở lại căn phòng mà hắn đã ở suốt mười bốn năm từ khi hắn còn nhỏ đến giờ, phát hiện vú ngã trên mặt đất, nằm trong một vũng máu, hơi thở yếu dần. Một khắc đó, hô hấp của hắn như ngừng lại.
"Bà ta vì phản bội lời thề, tội này đáng chết. Điện hạ không cần vì thế mà đau lòng." Phía sau đi ra hai tên binh lính Ai Cập trên tay cầm dao, khuôn mặt thì che khuất.
"Vì điện hạ cái gì cũng không biết, nên điện hạ có thể tiếp tục sống, nếu hiện tại hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, như vậy, các ngươi, sẽ phải trả một giá tương ứng."
Thanh kiếm lạnh như băng giơ lên cao, Bỉ Da lạnh nhạt nhìn tên lính bịt mặt, đội nhiên hắn phát hiện bản thân không còn một chút hi vọng, giống như bọt biển, chẳng còn lại gì.
Tay chuẩn bị hạ kiếm, hắn chợt nở nụ cười giống như ánh mặt trời, lại giống như nước lặng.
Hắn cười một cách quỷ dị, nhưng lại làm cho hai binh lính ngây dại. Chẳng lẽ hắn điên rồi sao? Nhưng mà nghi vấn cũng chỉ ở trong lòng, hai tên bính không đem những suy nghĩ trong đầu nói ra. Giây tiếp theo, thân thể của hai tên lính bị mở bung ra, bị chia làm từng đoạn, những giọt máu cứ thế bắn lên tung tóe, làm đẫm đỏ cả bộ trang phục tế tự trắng noãn của Bỉ Da. Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên đang nhìn những giọt máu kia.
"Thật không ngờ thúc phụ lại tàn nhẫn như vậy, may là ta đến kịp thời. Ngươi không sao đấy chứ, người đã chết tại sao ngươi lại có thể vui vẻ như vậy?"
"Ta, ta không có..." Trên mặt hắn vẫn còn giữa nét cười, nhưng bản thân bất tri bất giác lại không biết gì cả.
Thiếu niên tiến lên từng bước, vươn tay về phía hắn.
STORY CONTINUES BELOW
"Tên kỳ quái này, haiz, đây là sự thật, mà sự thật thì lại rất tàn khốc. Đi cùng ta, những chuyện ngươi muốn làm sẽ càng dễ thực hiện."
Bỉ Da nhìn hắn, đôi mắt sâu hút không mang theo một chút tình cảm, cũng không có bất cứ chút xúc động hay vui mừng nào khi nghe những lời của hắn.
"Thần đã không còn là tín ngưỡng của ta, cuộc sống của ta đã không còn mục đích, ta nghĩ không giúp được ngươi bất cứ chuyện gì đâu." Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên, nói ra những câu hết sức khí phách.
"Như vậy ngươi hãy tín ngưỡng ta đi! Theo ta, trở thành nhà tiên tri cao cấp nhất Ai Cập, ta sẽ cho ngươi thấy thật nhiều thứ, thật nhiều thứ tốt từ thế giới rộng lớn bên ngoài."
Vẻ mặt của hắn kiên quyết như vậy, làm Bỉ Da hơi hơi cảm động.
Hoàng hôn sắp biến mất, đem thứ ánh sáng vàng đỏ này bắn ra bốn phía ban tặng người thiếu niên khí khái hào hùng này, trên người hắn lúc này vẫn còn lưu lại những vết máu phun ra vừa rồi. Mà hai tròng mắt màu hổ phách trong suốt kia như phá tan hết thảy mọi dơ bẩn, chỉ rõ cho hắn phương hướng của hi vọng.
Bỉ Da cảm thấy mình có lẽ là nên đi cùng hắn.
"Nhớ kỹ tên của ta, gọi ta là Ramsses."
Thiếu niên nhìn Bỉ Da, tự tin gần như cuồng vọng nói: "Cái tên này, ngàn vạn năm sau sẽ là tên húy của một Pharaoh vĩ đại nhất của đế chế Ai Cập hùng mạnh. Tên ta sẽ được khắc lên mọi thần miếu của đất nước này, nhận lấy sự thờ phụng của chúng nhân. Còn ngươi, với tư cách là thần tử đựơc tín nhiệm và trọng dụng nhất của ta, tên của ngươi cũng sẽ cùng xuất hiện"
Bỉ Da ngơ ngác nhìn hắn.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chưa hề có quá khứ nào cả, ngươi là thần tử đắc lực của Ramsses ta. Ngươi không phải Bỉ Da, từ giờ trở đi, ta gọi ngươi là Lễ Tháp Hách."
Thiếu niên bá đạo tuyên bố, hoàn toàn không cần biết Bỉ Da có đồng ý hay không.
Bỉ Da sửng sốt một hồi, sau đó, nở nụ cười. Lần này bộ dáng tươi cười chính là trầm tĩnh như thế, ôn hoà như thế, giống như ánh mặt trời ,lại càng giống như dòng nước chảy.
Đôi mắt sâu hút kia, lóe ra quang mang như hắc diện thạch, hàm súc lại che dấu sự sắc bén.
"Lễ Pháp Hách xin tuân lệnh."
Thẳng đến hôm nay, Lễ Tháp Hách mỗi khi nhớ lại đoạn đối thoại kia liền vô thức cười, lúc ấy cũng không biết Ramses là ai, tại sao lại tin hắn như vậy? Hiện tại ngẫm lại, nhất định là vì khí chất vương giả trên người của hắn hấp dẫn, nhìn hắn giống như có thể nhìn thấy ngày mai, tương lai vô tận rõ ràng chân thật làm cho người ta thán phục. Cái loại khí phách khiến người ta không thể không tín phục và tin tưởng, khiến cho hắn bất giác nghe theo, sau đó dần dần mang theo trong lòng tín ngưỡng đối với Ramsses...
***
Hai năm sau. lần đầu tiên Ramsses, vương tử thứ bảy của Ai Cập được Pharaoh phong làm Niên Trường Quốc Vương Chi Tử, tức nhiếp chính vương tử. Lễ Tháp Hách trở thành nhà tiên tri đứng thứ hai Thebes, trẻ tuổi và cơ trí trước đến nay chưa có, nhờ vậy mà hắn trở thành câu chuyện thần thoại được lưu truyền rộng rãi.
Lại thêm hai năm, hoàng thúc của hắn trong một lần dùng bữa đã bị độc chết, đến nay vẫn không tìm được hung thủ. Cùng lúc đấy, Lễ Tháp Hách trở thành nhà tiên tri, chức vụ hiện tại ngang ngửa quan thần trong triều, được đặc cách tham gia nghị sự.
Cũng trong thời điểm đó, trong một lần làm nhiệm vụ ở biên giới giữa Ai Cập và Hitite, Lễ Tháp Hách đã gặp được một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp tại biên cảnh. Nữ nhân đấy tóc đen óng mượt, đôi mắt sáng ngời, làng da trắng nõn và đôi môi đỏ tươi, nàng giống như không thuộc về thế giới này. Thời khắc nhìn thấy nữ nhân ấy, tâm của Lễ Tháp Hách đã rung động. Cả hai đều không biết thân phận của nhau, càng không biết tên họ thế nào, nhưng bọn họ lại định ước, một năm sau sẽ gặp lại, lúc đấy, họ sẽ bên nhau, vĩnh viễn sống cùng nhau.
Mấy tháng sau, một cô gái tự xưng Nefertari xông vào cuộc sống của Ramses.
Nàng thông minh, nhưng lại thiếu đi những thường thức cơ bản, nàng có mưu lược, nhưng không lễ phép, nàng nhạy cảm, nhưng lại chậm chạp không ý thức được Ramsses mê luyến như thế nào đối với nàng.
Cô gái nhỏ kỳ lạ mà đơn giản này đã thay đổi Ramses trong mấy tháng ngắn ngủi, nhất cử nhất động đơn giản như thế... lại làm Ramses vui mừng, phẫn nộ, tưởng niệm, làm cho chàng trai trẻ tuổi trở thành không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lễ Tháp Hách từng nghĩ tới, có lẽ nếu nàng biến mất sẽ tốt hơn. Về sau nàng thật sự đã biến mất, giống như không khí, cho dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy được nửa dấu vết. Nàng đem theo tình cảm nồng cháy như ánh mặt trời của Ramses mà biến mất.
Hắn không thể nào quên được ngày ấy, cái ngày mà hắn lại nhìn thấy người con gái mà hắn yêu. Lần đầu tiên nghe được tên của nàng, lầu đầu biết được thân phận của nàng. Nhưng, cư nhiên lại là ly biệt...
Sau đó, lại là năm năm.
Thời gian năm năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả đều long trời lở đất.
Ramses như ý nguyện ngồi trên ngai đế vương, tính cách hờ hững lạnh như băng, so với mười năm trước, quả thật giống như hai người.
Thứ duy nhất không thay đổi, là đôi mắt sắc bén màu hổ phách kia, đôi mắt đó, vĩnh viễn không thể che giấu khí chất của một đế vương.
Luôn bên cạnh hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, biến cố lớn thế nào vẫn luôn bên cạnh.
Hắn hi vọng có thể nhìn thấy, nụ cười đó, sẽ mãi như vậy, giống như ánh mặt trời, lại giống như nước nhẹ nhàng trôi.
Hai người, vẫn đi tới, đi tìm chân thật, hoặc thấy được nhiều hơn cả chân thật, thế giới càng thêm rộng lớn, càng thêm động lòng người thế giới.
Đây chính là tín ngưỡng của Lễ Tháp Hách từ trước tới nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.