Vi Vi?
Vi Vi mau mở mắt!…
Vi Vi…
Ngải Vi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve ôn nhu trên mặt cô. Đó là mùi xì gà quen thuộc khiến ý thức trong đầu dần dần thanh tỉnh. Cô mở mắt…
Nơi này là…?
“Vi Vi!”
“Huyền……Anh? Cha?”
Bây giờ trước mắt của Ngải Vi là cha cô- hầu tước Modle Liette cùng với anh Ngải Huyền.
“Anh! Cha! Con…con đã trở về!?” Ngải Vi hưng phấn muốn ngồi dậy nhưng lại bị Ngải Huyền kéo nằm xuống giường.
“Nằm cho tốt, thân thể của em còn đang rất suy yếu” Ngữ khí dị thường lạnh như băng khiến Ngải Vi nhìn Ngải Huyền vài lần, đây chính là anh Ngải Huyền sao? Trong ấn tượng, anh Ngải Huyền quần áo luôn luôn chỉnh tề, lại có mùi nước hoa dễ chịu, râu ria được cạo sạch sẽ lại luôn mang theo nụ cười ôn nhu. Nhưng mà bây giờ, trước mắt của cô là một anh Ngải Huyền hoàn toàn khác, trong ánh mắt giường như có tơ máu, trên cái cằm vốn sạch sẽ bây giờ đã mọc rất nhiều râu lởm chởm, áo sơ mi nút thắt lung tung, trên người lại tỏa ra mùi đặc hơn cả yên thảo rất khó chịu.
Ngải Vi muốn mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà không đợi cô mở miệng, hầu tước Modle Liette đã đi đến, lắng hỏi: “Vi Vi, một tuần qua con đã đi đâu?”
“Đi đâu…” Ngải Vi đang tự hỏi phải làm thế nào để trả lời vấn đề này, đợi chút, một tuần? “Cha nói một tuần sao?”
“Đúng vậy, con mất tích suốt một tuần, cha đã điều động cả lực lượng cảnh sát lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640115/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.