Nơi này là đâu…
Ngải Vi nghe được âm thanh nước chảy róc rách. Cô thử cử động người, nhưng lại cảm thấy từng bộ phận cơ thể đều nặng trĩu, đầu óc thì mê man, hỗn độn.
Sao lại như vậy, có phải mình bị thương ở chỗ nào không nhỉ? Cô hơi cử động ngón chân, cổ chân, ngón tay, cổ tay, cổ… Hình như các bộ phận trên cơ thể vẫn còn đầy đủ.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi choàng mở mắt.
Cô thấy mình đang nằm trên một khoảng cát trống, bên cạnh là một con sông lớn mang theo phù sa chậm rãi chảy xuôi, tiếng nước róc rách chầm chậm, khiến cô cảm thấy thoải mái, sức lực dần trở về trong cơ thể. Bầu trời xanh thẳm đến kì lạ, ánh mặt trời bỏng rát chói lóa chiếu xuống, khiến cô không thể mở mắt.
Sao phong cảnh xung quanh lại thế này? Cô lau những giọt nước đã khô ở khóe mắt, rồi nheo nheo quan sát cảnh tượng chung quanh. Vừa rồi rõ ràng mình đang đứng trong nhà ở Luân Đôn, vì sao chỉ nháy mắt đã đến một nơi quỷ quái không một dấu chân chim thế này… Cô thử dùng hết sức lực, từ từ ngồi dậy.
“Có ai không?!” Cô lớn tiếng gọi.
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của nước sông làm cô chợt có loại cảm giác trống rỗng khó hình dung. Đưa mắt nhìn qua, bốn phía chỉ là sa mạc hoang vắng, nhìn kỹ một chút, xa xa hình như có mấy bức tượng kì lạ.
Xét ở góc độ này, mấy bức tượng đó trông rất giống kim tự tháp và tượng nhân sư. Ngải Vi thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-pharaoh/1640105/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.