Sắc mặt Long Vân Thấm ngày càng lạnh, khóe miệng không che giấu chào phúng một chút nào, “Phụ hoàng? Ta nên kêu ngài một tiếng như vậy sao? Hay vẫn nên cung kính gọi một tiếng Hoàng thượng?”
“Lớn mật! Đây là thái độ của ngươi nói chuyện với trẫm?” Long Hạo Thiên nhất thời giật nảy quát, hắn trực tiếp phất ống tay áo khiến cho Long Vân Thấm không chịu nổi mà té trên mặt đất, lại vẫn cứng cỏi đứng lên.
“Ta nói sai cái gì sao! Từ một khắc khi ta tỉnh lại, phụ hoàng ngươi liền sủng ái chiều chuộng không ngừng, ta quả là thụ sủng nhược kinh, cứ nghĩ phụ hoàng thật sự yêu thương ta, nhưng càng về sau ta càng không thể không phát giác, ta căn bản là sai lầm rồi. Nếu thực sự thương yêu, làm sao có thể đẩy ta lên nơi đầu song ngọn gió như vậy, thậm chí tổ chức lễ mừng cập kê long trọng trong Thừa Đức điện, ban Phủ Công chúa, rõ ràng lịch sử Nam Hoàng quốc từ trước đến nay đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Long Mộ Hi hận ta, hận ta cướp đi người trong lòng nàng, hận ta muốn thú Văn Nhân Mặc tranh đoạt binh quyền của hắn.”
Long Vân Thấm dừng lại một chút, lại tiếp tục cười nói: “Phụ hoàng thật tâm muốn kén phò mã cho ta, hay vẫn là muốn nhân cơ hội mượn sức Văn Nhân Mặc, muốn xâm nhập vào Quân đại thế gia, tận dụng cơ hội diệt trừ tận gốc…”
Phanh…
Thanh âm vật nặng rơi xuống đất truyền đến, Long Vân Thấm nhìn gương mặt nam nhân trước mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/1959386/chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.