*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công việc tiếp đãi sứ thần đã gần như hoàn tất, tiếp đến chỉ cần đợi đến ngày đại tế mười năm một lần của Nam Hoàng quốc, hôm nay đến nói một tiếng cho Long Hạo Thiên, nhiệm vụ của nàng coi như được hoàn thành.
Nàng hiện tại muốn hồi phủ Công chúa, trong hoàng cung tranh đấu hiểm ác nhiều lắm, nàng ở trong này đều thấy cả người mệt mỏi.
Sau nửa canh giờ, Long Vân Thấm đã xuất hiện ở Ngọc Quỳnh điện.
Long Hạo Thiên đang xử lí chính vụ, trên bàn tấu chương chồng chất, nàng không nhìn được nửa điểm cảm xúc của hắn. Tào công công đứng ở ngoài điện, nàng chỉ yên lặng chờ đợi một bên, không quấy rầy hắn chút nào.
Sau một khắc trôi đi, Long Hạo Thiên vẫn duy trì một tư thế như trước, bản tấu chương trên tay kia vẫn chưa động, chỉ thấy hắn cầm bút mà chần chờ chưa hạ xuống, lặp lại một lần xoa xoa mi tâm, đến khi bất giác ngẩng đầu nhìn đến trong điện nhiều ra một người mới sửng sốt lên tiếng: “Hoàng nhi?”
“Phụ hoàng, nhi thần quấy rầy…” Từ trước đến giờ nàng gặp Long Hạo Thiên không ít lần,nhưng nàng chưa bao giờ bắt gặp bộ dáng phê duyệt tấu chương như vậy của hắn, nếu bỏ qua những thành kiến nàng có với một vị phụ hoàng, thì người này có thể coi là một vị hoàng đế cần chính.
“Hoàng nhi có việc gì?” Long Hạo Thiên đã phiền lòng như vậy mấy ngày nay, đêm qua quốc sư đột nhiên muốn gặp hắn nói chuyện, đề nghị hắn dùng máu của hoàng tử cùng hoàng nữ để làm vật dẫn, mở ra thiên tượng, cũng là vì Nam Hoàng quốc cầu phúc.
Nhưng hắn lại không đồng ý, nếu dùng máu của nữ tử, người hữu tâm chắc chắn nhận ra được một ít chân tướng, hắn không nghĩ sẽ cho người ngoài biết được bất cứ sự tình gì.
Bất quá, quốc sư để lại một câu nói làm cho hắn không thể không hoàn thành.
Nhất thời, Long Hạo Thiên lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
“Nhi thần đến báo cho phụ hoàng, mọi chuyện tạm thời qua đi, nhi thần nghĩ muốn hồi phủ công chúa.”
Lông mày Long Hạo Thiên nhíu lại, giống như nghe được ngôn từ nào đó làm hắn bất mãn, nàng chẳng lẽ muốn rời cung gấp gáp như vậy? Nơi này là nơi nàng sinh ra, trưởng thành mười mấy năm nay, hiện tại lại….thật sự là tốt lắm!
“Hoàng nhi tại sao sốt ruột như vậy?”
“Không vì sao cả, nhi thần không muốn người ngoài đàm tiếu mà thôi, phụ hoàng đã ban thưởng phủ công chúa cho nhi thần, nhi thần đã là người có phủ đệ, sao có thể ở lại trong cung?”
Chủ yếu là, nàng muốn tùy thời đều có thể xem xét tình hình phát triển của các chuỗi của hàng, liên hệ cùng Nghiêm Cẩn cũng giới hạn bên ngoài hoàng cung, nếu nàng còn nán lại trong này thêm nữa, chỉ sợ tăng thêm phiền toái.
Còn nữa, ngoài cung làm gì cũng thoải mái hơn rất nhiều, nếu nàng không có việc gì có thể ghé qua thăm Tống Miễn cũng tốt.
Nhìn nét mặt kiên định của Long Vân Thấm, Long Hạo Thiên biết bản thân mình không cần nhiều lời thêm nữa, liền đáp ứng gật đầu. Long Vân Thấm lập tức tạ ơn, trên mặt bình tĩnh như cũ, không lộ một chút vui mừng nào.
Long Hạo Thiên càng nhìn càng thấy trong lòng tức giận, vẫy tay làm cho nàng lui ra ngoài.
Trở về Trọng Hoa cung, Long Vân Thấm làm cho ba người Xuân Lan lập tức thu thập đồ đạc cần thiết, sau đó xuất cung, tựa hồ ở trong này thêm một khắc nàng liền không chịu được. Thời điểm Long Thanh Dương đặt chân vào Trọng Hoa cung, người bên trong đã sớm không còn ở.
Đại tế Nam Hoàng quốc cử hành vào mười ngày sau, đúng lúc nhập thu, thời tiết vô cùng mát mẻ.
Thời gian mặc dù gấp gáp, nhưng công tác mọi người chuẩn bị đều chưa từng buông lỏng, Long Vân Thấm ngây ngốc trong phủ nhưng cũng nghe được một chút chuyện tình, nhất là chuyện về quốc sư Dịch Tương, hắn tựa hồ xuất hiện bên ngoài dân chúng ngày càng nhiều.
Cái làm cho nàng ngoài ý muốn là, nàng cư nhiên đụng phải hắn, nam tử xuất trần không giống người thường kia, cư nhiên xuất hiện ở giữa nơi chợ búa.
Hôm nay vừa vặn đến thời hạn mười ngày, nàng đang trên đường đi đến cửa hàng của mình, Nghiêm Cẩn mấy ngày nay bận đến chân không chạm đất, ngay cả thời gian đưa sổ sách đến cho nàng đều không có.
Hai người đều lo lắng khi nhờ người thứ ba biết đến chỗ sổ sách này, cho nên chỉ có thể đích thân nàng đi kiểm tra mà thôi.
“Quốc sư cũng thích đi dạo nhìn cuộc sống của dân chúng? Thật sự là hảo nhã hứng?” Long Vân Thấm mang theo Xuân Lan Hạ Vũ tiến lên chào hỏi, sau đó ra giấu cho các nàng đi vào trong tiệm trước, chính mình đi tới bên cạnh Dịch Tương.
Dịch Tương nghe được âm thanh quen thuộc thì xoay người, nhìn người tới là Long Vân Thấm tựa hồ không làm hắn kinh ngạc, ngược lại còn cười nói với nàng: “Công chúa điện hạ cũng có nhã hứng như vậy.”
Hai người đề có tâm tư riêng của bản thân, nhưng ai đều không muốn nói toạc ra. Nàng không muốn Dịch Tương biết mục đích đến nơi này của nàng, Dịch Tương tựa hồ cũng nghĩ như thế. Chào một tiếng, Long Vân Thấm liền tìm lí do rời đi, vòng qua đầu ngõ mới chuyển bước chân đi đến một cửa tiệm, vừa vào liền trực tiếp đi lên lầu hai.
Nghiêm Cẩn đúng lúc ở trong này, các khoản thu chi trong vòng mười ngày được hắn liệt kê vô cùng rõ ràng, vừa nhìn một cái liền hiểu được ngay. Long Vân Thấm ngồi cạnh bàn, nàng cầm lên cuốn sổ, chính mình bắt đầu tra xem. Chờ cho thu chi mười ngày đều lật xem quá, nàng không có trực tiếp nêu ra ý kiến mà ngẩng đầu hỏi Nghiêm Cẩn; “Lợi nhuận mười ngày này tăng lên như thế nào?”
Nghiêm Cẩn đã định liệu trước, không cần xem lại sổ sách hắn cũng nhớ được rõ ràng, trực tiếp nói cho nàng: “Dựa vào số lượng bán ra.”
Trong lòng Long Vân Thấm tự động thống kê, một phén giải toán xuống dưới, cuối cùng nói, ựa theo kết quả này đã dần ổn định, mỗi ngày đại khái cũng thu vào được một ngàn lượng, trừ đi ưu đãi của chúng ta mất ba trăm lượng, như vậy một tháng cũng mất khoảng bốn vạn lượng. Mặt khác chúng ta có một khoản bán sỉ kia chiếm gần một phần hai lợi nhuận, một tháng ngược lại thu vào thêm hai vạn lượng.”
Nghiêm Cẩn cười sảng khoái, tâm tình của hắn chưa bao giờ tốt như thế này, “Tổng một tháng của chúng ta là sáu vạn lượng.”
Hắn cho rằng làm theo kế hoạch này một tháng nhiều nhất chỉ thu vào được một vạn lượng, chủ yếu dựa vào số lượng lớn thu mua mà thôi, cùng lắm hắn dự tình đến con số ba vạn lượng. Nhưng hiện tại trực tiếp thực hiện, tự mình tính toán qua, cư nhiên một tháng có thể thu vào sáu vạn lượng vào tay, trừ đi tất cả phí tổn cùng nhân công, ba vạn hai là con số không tệ.
“Một tháng hoảng ba vạn hai, một năm sau đó là ba mươi sáu vạn lượng…”
Nghiêm Cẩn nói có chút kích động.
Long Vân Thấm lại lắc đầu, cười nói: “Sai. Mỗi một thời gian kinh thành sẽ có mở hội, hoạt động của các cửa hàng vào những ngày này gia tăng mãnh liệt, lợi nhuận cũng theo đó tăng thêm nhiều lần, nếu tính trung bình theo kết quả mười ngày vừa qua, lợi nhuận của chúng ta có thể đạt đến con số bốn mươi lăm vạn lượng.” Đương nhiên, muốn đạt được điều này phải đảm bảo có đủ hai điều kiện, lượng cung ứng không ngừng, lượng bán ra không ngừng.
Long Vân Thấm trầm mặc một hồi, liền đem hai điểm bản thân lo lắng nói cho Nghiêm Cẩn, lại dặn dò hắn: “Tạm thời không nên khuếch đại thêm phạm vi hoạt động của kế hoạch, chuỗi cửa hàng của chúng ta bất quá mở cho thường dân thông thường, nhưng nếu có người chú ý, thấy được lợi nhuận nhiều như vậy, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi đố kị, ngươi nhớ làm tốt mọi sự phòng bị, chờ qua đại tế chúng ta lại bàn tiếp.”
Nghiêm Cẩn suy nghĩ một chút, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm giấy Tuyên Thành, bên trên viết chính là vị trí thuận lợi cho buôn bán trong kinh thành, hắn đưa cho Long Vân Thấm, nói: “Đây là địa điểm cùng thông tin, ngươi xem như thế nào? Nếu có thể, hai tháng sau ta nghĩ sẽ khai trương thêm cửa hàng ở các vị trí này.”
Nghiêm Cẩn làm việc xưa nay nhanh gọn dứt khoát, hắn ưa thích nhất chính là tính mạo hiểm, càng có tính khiêu chiến càn làm cho hắn cónhiều động lực.
Long Vân Thấm nhìn một chút, đối với đề nghị của hắn rất hài lòng, “Ngươi tự làm chủ đi, mặt kasc, lại làm một ưu đãi, giảm lợi nhuận chúng ta xuống một phần đi.”
Nàng không nghĩ “Mua chiếm được’ rước lấy chú ý của giới thượng tầng, nhất là cửa hàng còn chưa có căn cơ gốc rễ nhất định, nàng phải bảo hộ nó cẩn thận.
Một phen nói chuyện đều khơi thông tất cả, Long Vân Thấm lại mang theo Xuân Lan cùng Hạ Vũ đi ra ngoài, nhưng vừa di không quá mấy bước lại gặp được một gương mặt quen thuộc.
Long Vân Thấm đứng lại định thần, nhìn nam tử cầm một cái hộp đứng cách mình không xa, cười như không cười nói: “Ta có thể nói là rất khéo?”
Dịch Tương, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Lần đầu tiên, nàng có thể cho đó là trùng hợp, dù sao kinh thành cũng chỉ có mấy con đường lớn cố định, người qua lại khó tránh khỏi gặp nhau. Nhưng một lần nữa gặp lại, hơn nữa lại là lúc nàng vừa ra khỏi “Mua chiếm được” không lâu, mặc dù hắn đứng ở một chỗ trên đường không bắt mắt cho lắm, nhưng thực giống là đang đợi người.
Dịch Tương tao nhã xoay người, đưa cái hòm trên tay đến trước mặt Long Vân Thấm, “Điểm tâm này làm thực khéo, thích hoạt thuận miệng, công chúa điện hạ có muốn nếm thử?”
Long Vân Thấm liếc mắt nhìn hòm gỗ trong tay hắn, đóng gói rất đơn giản, là bánh gạo bếp của dân chúng bình thường, nàng từng được dùng qua, nó có hương vị dân giã giống như ở nhà.
“Đa tạ ý tốt của quốc sư.”
Cờ Xuân Lan tiếp nhận bánh gạo nếp, Long Vân Thấm trực tiếp đi về phía trước, mà Dịch Tương liền đi ở phía sau nàng, tiếng cười lanh lảnh của hắn không ngừng truyền vào trong tai: “Buổi sáng tựa hồ ăn hơi nhiều loại điểm tâm này, hiện tại muốn chống đỡ không nổi, chẳng biết có thể đến Phủ Công chúa nghỉ ngơi một lát hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]