Nhìn bộ dạng tò mò bát quái của Tống Miễn, Long Vân Thấm không khỏi trừng mắt bất lực,, nhớ lại bộ dạng Long Thanh Dương giống hệt như vậy, có phải là được di truyền hay không?
“Sư phụ, ngài rất thích nói chuyện bát quái sao?”
Trên mặt Tống Miễn hiện lên hai rạng mây đỏ vô cùng khả nghi, thần sắc vẫn trấn định như cũ, “Ngươi nói vậy là có ý gì! Vi sự làmuốn tốt cho ngươi, nếu thực sự ngươi quả thực có tính toán vi sư có thể cho ngươi một số lời khuyên để tham khảo, miễn chon ha đầu ngươi vừa xuất môn lập nghiệp liền thê thảm, chưa làm được cái gì đã phá sản…”
Long Vân Thấm nghe vậy cười khanh khách, vờ như mình ngớ ngẩn, “Vật càng không thể nói cho sư phụ nghe, nếu để ngươi tham dự, đến lúc ta thất bại không phải làm mất hết mặt mũi người sao. Vẫn là để đồ nhi tự mình cần nhắc đi, nếu thất bại cũng là một mình ta mất mặt a..”
--- ---
Đến lúc chạng vạng, Long Vân Thấm trở về phủ Công chúa.
Đồ ăn tối đã chuẩn bị tốt từ lâu, đồ ăn gồm có một món canh và một ít đồ.
Long Vân Thấm nhìn nhìn cảm thấy có chút kì quái. Nàng cũng không để ý gắp lên một đũa thức ăn, lại rất nhanh nhíu lại chân mày, “Hạ Vũ, tay nghề của ngươi khi nào kém như vậy?”
Cư nhiên có mùi khét, hơn nữa canh này….Lại nhìn sang bát canh có vật thể không xác định trôi nổi, Long Vân Thấm vẫn là không dám đưa thìa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/1959331/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.