Chương trước
Chương sau
Nàng đang trốn hắn.

Bất quá một động tác của Long Vân Thấm Lăng Triệt liền nhận ra ý đồ của nàng, nghĩ đến mấy ngày nay hắn như thế nào phiền não muốn làm cho nàng nhận thức bản thân, vậy mà nàng hiện tại vẫn như vậy hận không thể trốn tránh hắn thật xa.

“Công chúa không chào đón?” Lăng Triệt một bước đi đến đối diện nàng, hai người nhất thời lâm vào trầm mặc, trong không khí kia bay bay cái gọi là khí lạnh a.

Giờ này bình thường Long Vân Thấm đều đã muốn đi nghỉ ngơi, bên ngoài sẽ không có người vào đây quấy rầy, bàn tay cầm hoa đào mộc trâm của Lăng Triệt nắm chặt, khó có thể phân biệt được cảm xúc.

Long Vân Thấm hoàn toàn hết nói nổi, nàng đã ba lần bốn lượt cảnh cáo, người trước mặt vẫn làm như không nghe thấy, nàng còn có thể chào đón như thế nào! Trốn không trốn được, đuổi cũng không đuổi được, bi ai a ….

“Bản cung muốn nghỉ ngơi, Nhiếp Chính vương ban ngày ban mặt đến trong này không cảm thấy không ổn sao?”

“Sợ bị người thấy?” Trong lòng nam nhân một trận lạnh lẽo, nàng cùng Long Thanh Dương người tới ta đi nghênh ngang không chút kiêng dè như thế nào, hiện tại thế nhưng lại đối hắn nói ra quy củ?. Lăng Triệt không nghĩ ra nguyên do nàng kiêng dè hắn, đơn giản là nam nữ thụ thụ bất thân sao! Ý niệm buồn cười gì vậy!

Nàng lúc trước không làm sớm một chút, hiện tại mới biết kiêng dè, muộn rồi!

Long Vân Thấm suy nghĩ hồi lâu, nàng biết bản thân cần trợ giúp của Lăng Triệt, nhưng nàng là cảm thấy nàng không cách nào cùng nam nhân này hảo hảo ở chung, ít nhất nàng không hi vọng đại sự của nàng có xen lẫn cái gì cảm tình nam nữ. Dĩ nhiên ý nghĩ này của nàng hắn không hiểu, hoặc căn bản là không đồng ý, nhất thời ngăn cách giữa hai người càng không thể phá bỏ.

“Ta vẫn mong muốn Nhiếp Chính vương trước hết tự mình minh bạch, nếu không phải ngươi đột nhiên…” Cái kia là gì, không cần nói ra cũng có thể hiểu.

“Bản cung vẫn nghĩ muốn cùng Nhiếp Chính vương hảo hảo kết minh.” Long Vân Thấm hiện tại muốn hòa dịu đi quan hệ hai người, “Vẫn giống như lúc trước, bản cung thừa nhận trốn tránh ngươi là bản cung không đúng.

Con ngươi sâu thẳm của Lăng Triệt chợt lóe, lời phản bác đến bên miệng rồi lập tức nuốt trở về. Tiếp xúc bấy lâu nay hắn đã tương đối hiểu rõ tính tình của nàng, nói nhiều chỉ làm cho quan hệ hai người tệ hơn mà thôi. Nàng sở dĩ quan hệ với Long Thanh Dương tốt như vậy chung quy không hoàn toàn ở những việc Long Thanh Dương đã làm cho nàng, đối Lăng Triệt hắn cũng như vậy, không thể dựa vào những việc này mà dễ dàng nhận thức một người.

Hắn nhưng là tuyệt không tin nàng đối với hắn thờ ơ không để ý, rõ ràng đây là lớp ngụy trang của nàng, nàng với tất cả mọi người đều nhất nhất cảnh giác. Rõ ràng lần kia nàng ở trong lòng hắn an an ổn ổn đi vào giấc ngủ không một chút phòng bị . Đây biểu thị cho cái gì. Rõ ràng tiềm thức của nàng đã có chút ỉ lại đối với hắn, chỉ là nàng không có nhận thức được mà thôi!

Suy nghĩ cẩn thận đi xuống Lăng Triệt cuối cùng có chút thông suốt, nấu ếch cũng cần có nước nóng a, hắn sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn từ từ nhận thức .

“Bản vương lần này bước vào Trọng Hoa cung xác thực có chuyện.” Lăng Triệt theo trong lòng lấy ra đào mộc trâm, vô cùng vừa lòng nói , “Trâm cài ban đầu quả thực là có chút xấu, bản vương chỉnh sửa vài ngày cái này được tốt lắm, công chúa thỉnh nhận lấy đi. Không cần quá coi trọng cái gì, đây bất quá chỉ là vì lễ cập kê mà thôi.”

Khóe miệng Long Vân Thấm cứng ngắc, trên tay thế nhưng bị ép buộc nhận lấy trâm cài, nàng còn có đường cự tuyệt sao? Hơn nữa nhìn nam tử trước mắt một bộ hung thần ác sát, rất có ý tứ nói nếu nàng không nhận lấy liền làm cho nàng đẹp mặt.

Được rồi, nàng thật không có cốt khí thỏa hiệp.

Đi vào trong rèm, Long Vân Thấm đem hộp gấm lúc trước lấy ra, từ bên trong lấy ra một cây trâm mộc có chút tương tự, nhưng rõ ràng là hôm nay Lăng Triệt cấp nàng mộc trâm tinh tế hơn nhiều. Nhìn nhìn một chút cái kia trâm cũ, quả thực có thể dùng một từ xấu xí để hình dung.

“Nam nhân này tâm tư thực quái dị, một đại nam nhân tại sao thích đi khắc trâm cài cái gì nha?”

Bản thân Long Vân Thấm nghĩ nghĩ đến điều này, khóe miệng không tiếng động giơ lên.

Lăng Triệt xuyên thấu qua một tầng lụa bạc, nhìn đến nữ tử ngồi trước bàn trang điểm nhăn mày cười, hắn thấy rõ trên tay nàng cầm hai kiện trâm cài kia, tâm tình cứ như thế được lấp đầy mật.

Nàng nhưng không có thẳng tay ném nó đi còn cẩn thận cất chứa, hắn nhìn nụ cười ôn nhu kia của nàng, này chứng tỏ cái gì…. Lăng Triệt không tiếng động ngoác miệng cười thầm, có lẽ trong lòng nàng đã có hắn, chính là không tự nhận thức mà thôi..

------

Nhiều ngày qua đi bình yên vô sự, Long Vân Thấm cùng Lăng Triệt đều không mặn không nhạt đối nhau, Lăng Triệt quả nhiên nói được thì làm được, từ ngày hôm đó hắn đều chưa từng đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của nàng, cũng không trực tiếp cùng nàng nói cái gì, mọi việc truyền lời kia đều là nàng nói với Mị.

Một tháng qua đi, Long Vân Thấm đột nhiên cảm thấy khác thường, tựa hồ cảm thấy bản thân có gì đó không giống.

Nhìn của sổ khép chặt, vẻ mặt nàng xẹt qua một tia hoảng hốt, Lăng Triệt có hay không sẽ đột nhiên xuất hiện…

“Công chúa điện hạ, Nhị hoàng tử điện hạ tới.” Xuân Lan đi vào đánh tan không khí yên tĩnh trong nội điện, công chúa mấy ngày nay trầm mặc rất nhiều, tình huống này có chút kì quặc nhưng nàng cũng không rõ nguyên nhân vì sao.

Long Vân Thấm sửa sang lại mình một phen mới đi ra ngoài, đối mặt cùng Long Hách Tường, đây đại khái là lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người đi.

“Nhị hoàng tử công vụ bận rộn, như thế nào rảnh rỗi đến nơi này của bản cung?” Long Vân Thấm không đoán được tâm tư của Long Hách Tường, bởi vì lễ cập kê của nàng rất nhanh sẽ tiến hành, sự nổi bật của Long Hách Tường nhưng là đi xuống không ít. Bất quá hắn quan hệ rất tốt với Văn Nhân Mặc, điều này làm cho nàng không thể không lo lắng.

Long Hách Tường hôm nay không có mặc cung phục chính thức, một thân y bào thêu tơ vàng đơn giản, đầu đội ngọc quan mặt như thanh hà, nhìn không ra một tia khí thế.

Ngữ khí Long Vân Thấm nhàn nhạt, hắn nghe vậy cũng tùy ý đáp: “Bản điện hạ bất quá đến hỏi qua công chúa có thích cái gì a, nửa tháng sau là lễ cập kê của ngươi, khánh yên kia phụ hoàng giao cho bản điện hạ phụ trách, ngươi nói một tiếng ta liền phân phó cho người phụ trách đi làm.”

Quả nhiên có khác biệt, Văn Nhân Mặc lúc trước nói không sai, Long Vân Thấm được ban phủ Công chúa, đây là chứng minh sủng ái của phụ hoàng, cuộc tranh đoạt vị trí Thái tử Nam Hoàng quốc, Long Vân Thấm chính là kình địch.

“Nhị hoàng tử có tâm, bản cung đối với cái này không biết nhiều, hết thảy đều nhờ Nhị hoàng tử an bày đi, ân sủng của Phụ hoàng như vậy ta đã cảm thấy mỹ mãn.”

“Như thế bản điện hạ liền theo quy củ mà bố trí, hi vọng đến lúc đó công chúa sẽ vừa lòng.”

Long Hách Tường trước khi đi còn dừng lại quay đầu nhìn về phía Long Vân Thấm, “Nghe nói mấy ngày trước công chúa ra cung mắc mưa, không biết thân thể khôi phục như thế nào, thiết nghĩ vẫn là nên thỉnh một cái thái y xem mạch cho thỏa đáng. Tam hoàng tử cũng quá không cẩn thận đi, mang công chúa xuất cung còn có thể mắc mưa trở về…”

Long Vân Thấm sắc mặt không đổi nhìn Long Hách Tường đi ra ngoài, hắn là đang nói lần kia nàng ra cung gặp Tống Miễn? Chỉ sợ người hữu tâm đều đã biết. Nhưng là nàng hiện tại không có gì phải lo lắng, lễ cập kê của nàng cũng đã đến rất gần rồi.

Sự việc đã không thể ngăn cản, vậy liền để nó phát sinh thật sự đi, cuối cùng ai thắng ai bại còn chưa biết đâu.

Long Vân Thấm nhìn hoa đào trải dài trước đại điện, đáng tiếc cho một mảnh rừng đào này, ra cung nàng vô pháp thưởng thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.