Chương trước
Chương sau
“Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ..”

Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh hoặc nức nở hoặc gào khóc, không dứt bên tai. Tô Thấm Nhi mí mặt nặng chịch, đầu óc không ngừng xuất hiện những đoạn kí ức,cuối cùng nàng không thể bắt lấy cái gì, trong tiếng khóc cùng tiếng người di động, mê man bất tỉnh.

Ngày hôm sau, rốt cục cũng có thể mở mắt ra, lại phát giác hoàn cảnh bản thân cư nhiên đều toàn bộ thay đổi. phóng mắt nhìn một chút bàn trà, bài trí đồ vật , thậm chí nàng đang nằm trên một cái giường lớn khắc hoa tử đàn, không chỗ nào không tràn ngập cổ kính.

Tô Thấm Nhi chớp chớp mắt, cẩn thận nhẹ nhàng vươn tay, không ngờ nhìn đến chính là bàn tay trắng noãn tinh tế,đây đâu phải bàn tay nàng, vậy nàng nhận thức được, nàng xuyên không!

Xuyên không đến chính là một cái phủ công chúa, nàng cư nhiên xuyên không!

Đông!

Một tiếng động mạnh kéo nàng về hiện thực, nàng xoay người nhìn về hướng đó, chỉ thấy một cái tiểu nha đầu đang đứng ở trước bình phong, trên tay cầm một tấm khăn bông trắng . Nhìn xuống , lại thấy một cái chậu rửa mặt đổ nước lênh láng.

Nàng còn không kịp nói cái gì, nha hoàn kia đột nhiên thé chói tai một tiếng chạy ra bên ngoài, nàng chạy quả thực rất nhanh làm cho Tô Thấm Nhi không khỏi kinh ngạc.

Biểu cảm của nha đầu kia quả thực vô cùng phong phú, lúc xanh lúc trắng, trong mắt không che dấu chút nào kinh ngạc , Tô Thấm Nhi còn chưa kịp nghiên cứu hết cảm xúc trong mắt nàng, nàng thế nhưng nháy mắt chạy mất.

Nhìn quanh căn phòng lớn như vậy, nàng mới phát giác bản thân cả người mệt mỏi, không khỏi thở dài, đây là tình huống gì a! Nàng đã xuyên không đến nơi nào? Chủ nhân thân thể này là ai a?

Nha đầu kia là gặp quỷ sao, nhìn thấy nàng mở mắt cư nhiên liền chạy đi như vậy…

“..” Tiếng bước chân không ngừng tới gần.

“Điện hạ!”

“Điện hạ ngài đã tỉnh?”

“Điện hạ, điện hạ…”

Một đám tiểu nha đầu nhanh chóng chạy đến trước giường nàng, trên mặt thế nhưng không có chút nào vui sướng, toàn bộ đều một bộ dáng nước mắt đầm đìa, cầm khăn lau không ngừng nức nở.

“Điện hạ, nô tì còn tưởng rằng người đã..”

“Điện hạ vạn phúc, nô tì biết nhất định điện hạ sẽ tỉnh lại..”



Tô Thấm Nhi nghe đến các nàng xưng hô, sắc mặt cứng đờ, điện hạ? Sẽ không…. Bàn tay không tiếng động nhanh chóng sờ soạng khắp người, sau đó yên tâm thở ra một hơi, hoàn hảo!

Ít nhất nàng không có bị thay đổi giới tính.

Bất quá những người này nhìn như cung nữ trang điểm, lại xưng hô với nàng điện hạ, nàng có khi nào xuyên không đến hoàng thất? Bằng không là nữ phẫn nam trang?

“Điện hạ, người tỉnh là tốt rồi, nô tì sẽ nhanh chóng phái người bẩm báo Hoàng thượng , Hoàng thượng tuy rằng tức giận nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng!” Dứt lời một người mặc y phục xanh biếc vội vàng chạy ra ngoài.

“Điện hạ, nô tì lấy nước vì người rửa mặt chải đầu, chuẩn bị y phục.” Một nha đầu khác cấp tốc chạy ra ngoài.

“Điện hạ…”

“Điện hạ…”

Tô Thấm Nhi cả người không hiểu chuyện gì, những nha đầu này cũng quá nhiệt tình đi.

“Dừng!” Nàng nhịn không được quát lớn một tiếng, một đám cung nữ cứ thế tất cả dừng lại động tác, ngây người nhìn Thấm Nhi.

“Khụ khụ…” Tô Thấm Nhi không biết phải mở miệng như thế nào, nàng không có chút kí ức nào của thân thể này,cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng xuyên không đến đây, không nhịn được hỏi : “Đây là như thế nào?”

“Điện hạ…” Một thanh âm bi thương truyền đến, một cung nữ mặc y phục vàng nhạt bổ nhào vào đầu giường nàng, sắc mặt lo lắng, “Công chúa điện hạ, người như thế nào?”

Nguyên lai không phải nữ phẫn nam trang, hoàn hảo! Nàng phải tiếp tục thử.

“bản cung ngủ đã bao lâu?”

“Công chúa điện hạ, người đâu có tội gì đâu! Nhiếp chính vương không gần nữ sắc, đối với nữ tử xưa nay đều bạc như nước, mặc dù người là công chúa cũng không có kết quả.”

“Điện hạ, công chúa điện hạ, người liền buông tha ý niệm này đi. Đêm qua người như thế nào hồ đồ, có thể đến bể nước mà nhìn trộm…”

Một đám nha đầu không ngừng nhắc nhở, khuyên bảo nàng không thôi, tất cả đều thật thân thiết, thế nhưng làm cho trong lòng Tô Thấm Nhi thấy từng trận ác hàn.

Theo cuộc nói chuyện này nàng đã biết một số sự tình, hơn nữa câu chuyện vô cùng cẩu huyết, chủ nhân của thân thể này – Nam Hoàng công chúa Long Vân Thấm, vậy mà đi rình coi Nhiếp Chính vương tắm rửa, kết quả bị một trưởng đánh trúng, đơn giản đã đi đời nhà ma. Mà nàng cũng là như thế mà xuyên vào trong thân thể này.

TMD!

Xem mỹ nam tắm mà chết, người này là nghĩ gì a! Long Vân Thấm a Long Vân Thấm, ngươi này bỏ lại cái cục diện thật đáng để cho người ta xấu hổ.

Sắp xếp lại một hồi cảm xúc, đem những tin tức cần nghe đều nghe đến hết, Long Vân Thấm được cung nữ hầu hạ hoàn hoàn hảo hảo , lúc này đang đứng ngoài Trọng Hoa cung, cảm thụ ánh nắng mặt trời. Chốc lát sau, tiểu cung nữ chạy vào cung quay trở lại, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm. Nhìn thấy Long Vân Thấm cùng một đám cung nữ khác đứng ở cung điện, lập tức hướng nàng chạy đến.

“Công chúa, Hoàng thượng tuyên triệu, triệu người đến...”

Long Vân Thấm nhíu mày, nàng bắt đầu suy xét, thông thường người xuyên không mà đến không phải đều được phụ thân tự mình đến xem sao? Này, ở Nam Hoàng quốc này như thế nào triệu nàng đi gặp mặt đây, quả thực không giống a!

“Công chúa, nghe nói Hoàng thượng lúc này đang rất tức giận, bởi vì chuyện ngài nhìn lén Nhiếp Chính vương, thẳng từ đó đến nay người tỉnh lại, Hoàng thượng cũng không bước vào Trọng Hoa cung một bước.”

“Công chúa, Nhiếp Chính vương lần này tức giận rất lớn, trước kia cũng không khi nào ra tay với người, hiện tại lại… Công chúa người hiện tại không nên đi nhìn lén…”

“Công chúa…”

Long Vân Thấm lỗ tai bị tra tấn không ngừng, một đám cung nữ lại một lần nữa khẩu chiến.

“Ngừng!” Nàng sửa sang lại quần áo, vung vung lên ống tay, trong lòng lại nổi lên từng trận co rút, nàng đâu phải cái loại người như vậy! Làm sao có thể đi nhìn lén!

“Bản cung kim chi ngọc diệp, sao có thể làm ra chuyện như vậy, đêm qua gió lớn ảnh hưởng, tất cả chỉ là ngoài ý muốn!” Nàng chúa từng nhìn qua Nhiếp Chính vương kia, bất quá có thể một trưởng đem người ta đánh chết,hắn chắc chắn là người tâm địa ác độc, là loại người tàn nhẫn, về sau nàng tốt nhất không cần tiếp cận.

“Thế nào? Các ngươi không tin?” Long Vân Thấm nhìn một đám cung nữ trừng lớn mắt không thể tin xem nàng, không khỏi kỳ quái, nàng liền là người không đáng tin như vậy, tiền chủ này tuy rằng yếu đuối vô năng, tốt xấu gì các nàng cũng là cung nữ tin cậy của nàng, bằng không các nàng cũng không như vậy vì nàng quan tâm.

“Công, không là!”

“Công, công chúa điện hạ…”

Sắc mặt Long Vân Thấm hơi biến, biểu cảm của các nàng rất quái dị!

Nàng chưa kịp mở miệng, phía sau liền có một đạo âm thanh nam tử truyền tới, giọng nói hắn bình phẳng như nước : “Thật không? Nguyên lai công chúa trong ba năm nay, hàng năm có ba trăn sáu mươi lăm ngày, hơn một ngàn ngày, đều là công chúa tạo ngoài ý muốn?”

Long Vân Thấm kinh ngạc xoay mạnh người, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng xém chút nữa hít thở không thông, thế gian cư nhiên có nam tử như vậy? Ngũ quan tựa như điêu khắc vô cùng thâm thúy, từng góc cạnh đều tuấn mỹ dị thường, đôi mắt u ám lạnh như băng tuyết, cuồng dã không hề để vào bất cứ ai,khuôn mặt tà mị gợi cảm.Trên da thịt hoàn hảo là môi mỏng đỏ sẫm, hơi mân mân thành một đạo độ cong, cười như không cười. Một thân y bào đỏ thẫm đem thân mình hoàn mỹ bao bọc bên trong, tóc đen dài bay bay, cả người tản mát ra một loại khí chất uy chấn thiên hạ, là khí chất của vương giả. Cố tình giờ này trên khuon mặt tuấn dật ấy lại hiện lên một chút phóng đãng không kiềm chế được, còn có..một chút…tươi cười.

Một vẻ đẹp mâu thuẫn mà hài hòa!

Mà hắn đang cười , cười đến khuynh thành.

Nàng nghe được một mảnh âm thanh hít không khí, theo đó là thị vệ cung nữ bên cạnh nàng đều xoàn xoạt quỳ xuống, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên : “Tham kiếm Nhiếp Chính vương.”

Lạch cạch…

Long Vân Thấm cuối cùng cảm giác được giây thần kinh trong não bộ từng cái từng cái đứt đoạn, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, hắn chính là nhiếp chính vương?

Khó trách , khó trách! Ban tử mỹ mạo như vậy, khó trách tiền chủ không muốn sống đi nhìn lén, nam nhân này quả thật có thể làm cho tất cả nữ nhân vì hắn điên đảo trầm luân. Bất quá nàng đã không phải Long Vân Thấm nguyên bản trước kia , chỉ một lát thất thần nàng liền khôi phục bình thường.

Tiến lên phía trước mấy bước, nàng đứng trước mặt Nhiếp Chính vương, hơi hơi hành lễ, nàng nhàn nhạt mở miệng, “Không biết Nhiếp Chính vương tiến đến Trọng Hoa cung, không biết có chuyện gì? Phụ hoàng cho truyền, bản cung hiện tại không thể tiếp đón a!”

Lăng Triệt lông mi khẽ nháy, trong lòng nổi lên kinh ngạc, nữ tử háo sắc thành si hiện tại sắc mặt bình thản thanh lãnh, thậm chí hắn nhìn ra một tia không kiên nhẫn, không phải nàng bị một chưởng kia của hắn đánh đến tỉnh táo?

“Công chúa đã không có việc gì, bổn vương liền yên tâm. Một chưởng kia đúng là bất đắc dĩ, nếu công chúa đã có việc, bổn vương liền cáo từ. Hiện tại liền xem bản vương thiếu công chúa một cái nhân tình, về sau nếu gặp sự, công chúa đều có thể đến tìm bản vương . chỉ cần trong phạm vi năng lực của bản vương, bản vương tuyệt đối không từ chối.”

Long Vân Thấm nhìn người rời đi, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng mới chậm rãi thở ra một ngụm. Cảm xúc bị đè nén trong nội tâm dần dần bình phục lại, ngay tại thời điểm kia hắn đứng gần nàng, nàng liền cảm giác được uy áp. Cái loại cảm thụ hít thở không thông này, nàng không dám di động chỉ nửa phần.

Người ngoài nhìn vào đều thấy Nhiếp Chính vương hòa ái cấp nàng một cái hứa hẹn, chỉ có nàng mới cảm giác được nguy hiểm. Rõ ràng là nam tử đang cười, nàng lại cảm thấy nội tâm vô cùng lãnh.

“Công chúa điện hạ, Nhiếp Chính vương cư nhiên đến Trọng Hoa cung. Thật sự là quá tốt, đây chính là lần đầu tiên Nghiếp Chính vương đến đây, nhưng lại cấp hứa hẹn cho công chúa, công chúa người rốt cục đợi đến cơ hội!”

Long Vân Thấm nhàn nhạt nhìn đám cung nữ bên cạnh, không muốn sự tình bị các nàng tưởng tượng thêm nữa, nàng chỉ mang theo vài người đi ra khỏi Trọng Hoa cung, đi đến Ngọc Quỳnh điện.

Đế vương Nam Hoàng quốc tuyên triệu, nàng thế nhưng là đi gặp cái kia phụ hoàng trong truyền thuyết.

Một đường lững thững đi tới, cung nữ thị vệ phía sau đều trầm mặc không tiếng động, bên ngoài Trọng Hoa cung không ai dám huyên náo, nơi này đề phòng sâm nghiêm, uy nghi không để cho người tùy tiện khiêu khích.

Không sai biệt lắm nửa canh giờ sau, nàng rốt cục thấy được Quỳnh Hoa điện, ba chữ lớn nạm vàng dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ sinh huy, phản chiếu vào mắt làm nàng có chút mở mắt ra không được.

Đại môn chi nha một tiếng mở ra, một lão thái giám đi ra ngoài hướng nàng hành lễ : “Tham kiến công chúa điện hạ, Hoàng thượng đang chờ công chúa bên trong, thỉnh.”

Dứt lời hắn nhìn vài cung nữ thị vệ phía sau ho nhẹ : “Các ngươi đều ở bên ngoài đi.”

“Là, Tào công công.”Không ai dám phản bác, chỉ cung kính hướng đến lão thái giám kia hành lễ, thối lui sang hai bên.

Trong lòng Long vân Thấm không khỏi kinh ngạc, lão thái giám này nhìn rất lợi hại, cư nhiên làm cho bọn họ nghe lời như vậy, xem ra trong cung này đều là người có thủ đoạn.

“Thỉnh công chúa.”

Long Vân Thấm gật đầu, đẩy cửa đi vào, Tào công công kia tự giác đứng ngoài điện, không cùng theo vào trong.

Long Vân Thấm vừa đi vào trong Ngọc QUỳnh điện liền cảm giác được một cỗ khí lạnh, ngẩng đầu lên mới phát hiệ cung điện này cư nhiên đều dùng ấm ngọc xây thành, đông ấm hạ mát, bên ngoài tuy rất nắng nóng nhưng bên trong điện lại râm mát nhẹ nhàng.

“Hoàng nhi.”

Long Vân Thấm nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước ngồi một nam nhân trung niên, long bào sắc vàng đã nói lên thân phận của hắn, nàng liền tiến lên hành lễ, hô thanh : “Phụ hoàng.”

Long Hạo Thiên thế nhưng không có đáp lại, ngược lại lời nói sắc bén hỏi nànng : “Hoàng nhi vì sao lặp đi lặp lại điều ngỗ nghịch như vạy, trẫm đã nói người nên tránh xa Nhiếp Chính vương, ngươi vậy mà còn dám đi! Nhìn trộm? Hoàng nhi quả thật to gan!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.