Chuyện là vầy!
Bộ truyện này là truyện đầu tay của mị, viết cũng lâu rồi. Dạo này có nhiều độc giả đã góp ý rằng truyện của mị hay ( mị vui) nhưng cái kết hơi lãng ( xẹt luôn => mị buồn).
Nên ở chương này, mị xin phép độc giả cho mị được chắp bút viết thêm về phần sau của truyện.
Chân thành cám ơn ạ!
= ̄ω ̄== ̄ω ̄== ̄ω ̄=
E hèm!
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, liệu thời gian đã bỏ qua nàng? Hắn tự hỏi.
"Hoàng thượng! A Ly đã có một giấc mơ. Nó, đáng sợ và lạnh lẽo lắm".
Hắc Lãnh Thiên bước tới, ánh mắt hắn trìu mến nhìn nàng, vuốt nhẹ gương mặt đó, hắn cất giọng trầm ấm, "Nàng đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng".
Không kiềm được, hắn ôm chầm lấy nàng. Lưu Ly cảm nhận được từng nhịp đập, hơi thở của hắn.
"Hoàng thượng! Người có hận thiếp không? ".
"Có chứ! Ta hận nàng vì đã để ta chờ đợi. Nàng biết ta ghét chờ đợi mà".
"Hm! ". Khẽ cười.
"Hoàng thượng giá đáo! ".
"Đại địa hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! ".
Hắc Đình Phong, nay đã trưởng thành. Ký ức về mẫu thân, y vẫn còn nhớ. Nụ cười dịu dàng của người, cái ôm ấm áp và lời ru ngọt ngào.
"Mẫu hậu! Thần nhi nhớ người! ".
"Mẫu hậu cũng nhớ con lắm! ".
Giật mình, Đình Phong quay lại. Y dường như không tin vào mắt mình, vỡ oà cảm xúc, "Mẫu hậu! ". Đình Phong chạy lại ôm chầm Lưu Ly, nức nở, "Cuối cùng mẫu hậu cũng đã tỉnh lại rồi. Hức! ". Lưu Ly cười, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-hac-de/1512896/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.