...
"Hoàng thượng, mời dùng trà".
Tiểu Phúc tử dâng trà. Trà hôm nay có vị rất đắng, đắng kinh khủng. Thật ra là trong lòng người thưởng trà đang rối rắm nên mới thấy trà đắng đến vậy. Hắc Lãnh Thiên lạnh lùng để tách trà xuống.
"Tiểu Phúc tử! ".
"Dạ! ".
"Đại hoàng tử sao rồi? ".
"Bẩm hoàng thượng, đại hoàng tử đang đân bình phục, người đã phản ứng với những kích thích bên ngoài nhưng vẫn còn trong trạng thái hôn mê ( ý là chọc lét thì tay chân nó cử động mà vẫn còn ngủ ý)".
Trong lòng anh phần nào nhẹ nhõm hẳn. Tiểu Phúc tử b báo tiếp
- Hoàng thượng, trưa tay đoàn kì nghệ Ba Tư sẽ biểu diễn tiết mục xiếc và cả ca kịch nữa. Đến bữa trưa thì sẽ cho các mọi người trực tiếp tiếp xúc với những con sói Ba Tư bao gồm cả việc thử cho nó ăn nữa, nếu hoàng thượng có hứng thú thì..
"Không cần đâu! "
Anh đứng dậy " Trẫm ra ngoài một lát, các ngươi khỏi cần theo hầu đâu!".
"Ơ... Dạ! ".
Hoang cung
Hoang cung mùa này lạnh lẽo thật. Tuyết Dược ngồi một mình nhìn về phía chân trời.
"Ta không nghĩ thời gian đã thay đổi nàng như thế này! ".
Tuyết Dược khẽ cười: " Thời gian lấy đi thanh xuân của thiếp, còn người thì lấy đi tuổi trẻ của thiếp. Người có thấy có lỗi không? Lãnh Thiên! ".
Trước mặt Tuyết Dược, anh thật phong độ. Ánh mắt, đôi môi của anh, cô vẫn nhớ và cả hơi ấm đó nữa. Còn cô thì sao? Cô đã trở nên tàn tạ, héo úa như đoá mẫu đơn sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cua-hac-de/1512894/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.