"Đi theo chị?" Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Bọn em đã không phải cung nữ của chị thì không cần đem chị làm trung tâm. Tự mình sinh hoạt tốt mới là quan trọng nhất. Mọi người đều hạnh phúc, chị liền an lòng cũng không uổng công kiếp trước gặp nhau."
"Nương nương..." Như Quyên không chịu. Nàng kiếp trước không nơi nương tựa, khi được Thẩm Thu Hoa cứu, nàng nhớ ơn cứu mạng, nguyện ý đi theo cả đời. Sau lại gặp Nguyên Hương, hai người lại càng quyết tâm đi theo bên người của Thẩm Thu Hoa. Tuy rằng hai kiếp làm người nhưng trời cao lưu lại ký ức kiếp trước của các nàng, không phải là để hoàn thành hứa hẹn kiếp trước sao?
Thẩm Thu Hoa tựa đầu lên cánh tay, phiền não nhìn hai người. "Tương lai sẽ thành minh tinh, nếu để fans hai đứa biết hai đứa đi theo chị, cũng không sợ bị fans ghét bỏ hai đứa không có chí cầu tiến."
Như Quyên nghe ra sự thỏa hiệp trong lời nói của Thẩm Thu Hoa, cười nói: "Chỉ cần nương nương không chê là được."
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang ngồi bên kia đầu sô pha, "Chị nói bây giờ nên làm sao đây?"
"Em đã sớm mềm lòng phải không? Thật ra em luyến tiếc bọn họ." Dương Quỳnh vẫn luôn không nói chen vào lại biết được sự biến hóa trong cảm xúc của Thẩm Thu Hoa.
Bình tĩnh mà xem xét, Thẩm Thu Hoa thật sự luyến tiếc hai cô gái này. Nếu hai người sống hạnh phúc mỹ mãn thì không sao nhưng nhìn thấy hai người ngồi dưới đất ăn cơm hộp, nàng cảm thấy không đành lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-cu-lieu-gioi-giai-tri/215275/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.