Việc tuyển tú trong cung diễn ra ba năm một lần, vào năm 22, Khang Hi giao việc này cho Ôn Quý Phi cùng Nghi Quý Phi chuẩn bị để năm 25 chủ trì tuyển tú. Tại cuộc tuyển tú này, đã chọn ra được đích phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị của Đại a ca; Còn hậu cung của Hoàng Đế, sau khi hai vị Quý Phi xin chỉ thị, các nàng chỉ chọn thẻ bài của ba người nhan sắc xuất chúng, gia thế tương đối bình thường, nằm trong Mãn quân kỳ cùng Hán quân kỳ. Trong đó có hai người được phong đáp ứng, chỉ có một người phân vị thường ở, được an bài đến thiên điện của các cung, do các nương nương chủ vị cung đó quản lý; Mà trong đó cũng không phải không có người sục sôi ý chí, chỉ là mới vừa vào cung đã bị tạt cho một chậu nước lạnh. Không được thị tẩm, không được hầu bạn thánh giá, ngày qua ngày lạnh lẽo trong cung, chỉ có cung nhân hầu hạ, nói thẳng là Hoàng Thượng đã vứt các nàng ra sau đầu. Người kiều diễm nhất trong đó là Vân thường tại cắn răng một cái, cầm lên ngân lượng nhét dưới đáy hòm, nàng bảo cung nữ theo hầu len lén đưa bạc cho một vị quản sự ở Kính Sự Phòng, nhờ hắn sắp xếp để thẻ bài của nàng ở chỗ dễ lấy được nhất. Cũng không nghĩ tới vị quản sự kia sao mà dám! Mặc dù hắn và cung nữ hầu hạ Vân thường tại là đồng hương, nhưng sáu bảy năm trước, có một tiểu thái giám ăn hối lộ, để lộ ra hành tung thánh giá, kế tiếp bị ăn bản tử rồi bị đá ra khỏi Càn Thanh Cung, từ đó về sau, những nô tài nào mà phạm lỗi, một là vào Thận Hình Tư, hai là vào Tân Giả Khố, ai cũng bị xử đẹp không có kết cục tốt. Có đủ loại vết xe đổ đa dạng trước mặt, khiến bọn họ không dám thu hối lộ của phi tần nữa, chỉ hận không dán được lên trán 4 chữ to: Nghèo kiết vô lực. Mà Kính Sự Phòng lại còn là nơi mà Lương Đại tổng quản theo dõi chặt chẽ nhất, chút gió thổi cỏ lay gì cũng không qua mắt được người ta. Sau đó, vị quản sự kia lo lắng bất an mà tự đầu thú, nộp "bạc hối lộ" lên, kể từ giây phút ấy, Vân thường tại liền gặp họa ngập đầu. Không chỉ có bị dẹp thẻ bài, còn bị giáng phân vị xuống làm đáp ứng, bị đá ra khỏi thiên điện, chỉ ở tại một viện nhỏ, cả ngày khóc sướt mướt, thầm nghĩ biết vậy thì chẳng làm. Ai cũng nói rằng Thành phi nương nương của Hàm Phúc Cung là người hiền lành, vận khí Vân thường tại cũng coi như tốt nên mới được phân vào ở Hàm Phúc Cung sau khi tuyển tú. Sau khi rớt xuống đáp ứng, Thành phi vẫn như cũ phát đủ bạc chi tiêu với phân vị mới cho nàng, cũng không bị cắt xén, nhưng bạc nàng tích góp đã lâu đều bay hết rồi, nếu vậy, sao này nàng làm sao còn cơm ngon áo đẹp, làm sao còn gì để bảo dưỡng nhan sắc đây? Lúc tuyển tú, ma ma nghiệm thân còn cảm thán nói rằng nhan sắc của nàng phải gọi là số 1 số 2 trong cung. Vân đáp ứng cũng tự nhận là mình không hề kém vị ở Dực Khôn Cung kia, nên nàng khát khao được trở thành vị nương nương thứ hai được sủng ái nhất hậu cung, dựa vào gì ư, dựa vào nàng còn trẻ. Nghi Quý Phi nay đã 28, sao so được với nàng? Nàng muốn gặp Hoàng Thượng. Sau khi khóc lớn một hồi, Vân đáp ứng liền dùng hết thủ đoạn, thám thính được nhiều tin tức từ Hàm Phúc Cung. Nàng biết Thành phi không được sủng ái, Hoàng Thượng giá lâm cũng chỉ vì muốn thăm Tứ a ca cùng Thất a ca, nghe xong, tâm tư nàng liền lung lay, chọn ra một ngày đến chính điện thỉnh an Thành phi để biểu đạt ý tứ trung thành quy phục nàng. Nhưng Thành phi luôn luôn ôn hòa liền như nghe thấy được chuyện cười, lạnh giọng hỏi nàng: "Muốn tìm sủng ư?" "Ngươi nên bóp chết tâm tư này đi. Đừng nói là bổn cung không nhắc ngươi trước, nếu ngươi quá tham muốn, thì cứ thử đi, thử xem Hoàng Thượng có liếc nhìn ngươi một cái hay không." Thành phi lạnh giọng nói, rồi sau đó nở nụ cười, "Hiện giờ trong lòng Hoàng Thượng trong lòng chỉ có mỗi Nghi Quý Phi nương nương thôi, ngươi đừng nên tự tìm chết." Vân đáp ứng lập tức nghẹn giọng, vậy thì có khác gì độc sủng đâu?! "Cũng không hẳn là độc sủng, nhưng chỉ dựa vào việc một tháng có 30 ngày, mà chỉ có cao nhất là 10 ngày là Hoàng Thượng chọn thẻ bài thì cũng đủ hiểu rồi." Thành phi biết, sau lần vi hành phía Nam năm 23 đó, khi Hoàng Thượng lâm hạnh các phi tần khác, ngài chỉ toàn trùm chăn riêng, nằm nói chuyện phiếm, nhưng trên triều lẫn hậu cung vẫn chẳng hay biết chuyện này, ngay cả Nghi Quý Phi cũng hoàn toàn không biết. Nếu không phải vậy, thì sao Thập Nhất a ca lại là hài tử nhỏ nhất của Hoàng Thượng chứ? Thành phi đã về phe Nghi Quý Phi từ lâu, nên sau khi nàng thận trọng nhìn ra chút manh mối này, nàng cũng rất mừng rỡ, không có gì oán than. Chỉ ngắn ngủn có mấy năm, nhưng nhờ Vân Tú phù hộ, nàng từ một trắc phi không có tiếng tăm gì trở thành một nương nương ở phi vị, còn trở thành thân nương của Dận Chân; Lại còn nhận được phương thức chữa trị gia truyền trân quý của Quách Lạc La thị, khiến cho tật chân của Dận Hữu tốt hơn một nửa, hiện tại đã có thể chạy có thể nhảy...... Mỗi lần Thành phi nhớ lại hoàn cảnh gian khổ năm xưa, nàng đều thấy hiện tại thật may mắn, vui sướng mà khóc, vậy nên những lúc nàng bái phật, nàng đều niệm một đoạn kinh văn, phù hộ Nghi Quý Phi trường thọ an khang. Trở về từ trong hồi ức, nàng nhìn đôi mắt Vân đáp ứng tràn đầy lòng đố kị, khẽ thở dài, sau đó xuất phát từ tia thương hại cuối cùng mà cảnh cáo nói: "Hoàng Thượng chán ghét nhất người đi tìm sủng, ngươi ngoan ngoãn mà sống ở Hàm Phúc Cung đi, cách Ngự Hoa Viên xa chút, đừng làm ra chuyện xấu." Những nữ tử đáng thương đó, đương nhiên sẽ không cần các nương nương ra tay, Hoàng Thượng cũng sẽ tự mình...... đá ra. Cũng như lần Tào gia dâng nữ tử người Hán lên năm đó, sau khi Thánh giá hồi cung, Vinh phi có thuật lại đầu đuôi câu chuyện với các nàng, ai nghe mà không khiếp sợ? [Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ...... Vân đáp ứng không để lời khuyên vào tai, nàng tiết kiệm suốt nửa năm, sau đó đầu tư sáp thơm chỗ vụ phủ để xoa lên mặt và người. Vào ngày đông giá rét đầu mùa xuân ấy, nàng chịu đựng cái lạnh, ăn mặc mỏng manh, cứ cách vài ngày là đến Ngự Hoa Viên thử vận, cũng không sợ người ta cười nhạo. Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng nàng cũng gặp được Hoàng Thượng, nhưng lại nhìn thấy một đôi bàn tay đan vào nhau làm cả người cảm thấy châm chích. Đi cạnh vạn tuế gia là một mỹ nhân trang phục lộng lẫy, dung mạo tuyệt diễm, nhìn bộ dáng cao lắm chỉ 20 tuổi, đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười, chỉ thấy nàng tỏa ra nét phong tình không kiềm chế được. Vân đáp ứng so với nàng, chỉ thấy như ánh đèn đom đóm mà so với mặt trời, nàng cảm thấy mình chỉ như một hạt cát. Trai tài gái sắc, tình ý miên man, còn chỗ nào để người khác chen chân nữa! Còn chưa có lấy lại tinh thần, lập tức nàng phải hứng chịu một tràng đả kích. Ngay lúc Vân đáp ứng chưa kịp nhu mì mà nói câu "Tham kiến Hoàng Thượng", thì Hoàng Đế uy nghiêm vạn phần liền nhàn nhạt liếc nàng một cái, hỏi một câu khiến nàng thấy có chút không thông: "Ngươi và Bình tần có quan hệ gì?" Ngữ khí trầm lặng không gợn sóng, nhưng cũng không có ý chán ghét, Vân đáp ứng suy nghĩ một lúc lâu sau đó trả lời thật cẩn thận: "Bình tần nương nương bệnh đã lâu chưa khỏi, tuy tì thiếp ở Hàm Phúc Cung, nhưng cũng có một lần may mắn được sang đưa dược liệu mà thấy." Hoàng Đế lại hỏi: "Ngươi là người nào?" "Tì thiếp là đáp ứng năm trước được tuyển tú vào cung, phong hào Vân." Nàng đè sự kích động xuống, run giọng nói, "Hoàng Thượng......" Một tiếng Hoàng Thượng này nghe thê lương nức nở xót xa vô cùng, Vân Tú đứng bên cạnh nhăn chặt mi, sau đó cũng khẽ gọi: "Hoàng Thượng......" Nếu mà ở Hàm Phúc Cung, thì sẽ không có quan hệ với Bình tần, bất quá cũng là trùng hợp thôi, đừng nên gay gắt với nàng ấy quá chứ nhỉ? Nhưng Vân đáp ứng nhìn thấy Vân Tú kêu lại không nghĩ như vậy. Ánh mắt nàng nhìn mỹ nhân mặc cung trang kia hiện lên sự căm thù và tàn nhẫn sâu đậm, thầm mắng tiện nhân! Ai ngờ, không cần nàng mở miệng, Hoàng Thượng đã đột ngột đánh gãy lời nói của người nọ. Vân đáp ứng thầm vui vẻ, sau đó nghe được một lời như sét đánh giữa trời quang. "Sau này đừng tới Ngự Hoa Viên nữa. Nếu ngươi đã có quen biết với Bình tần, vậy thì dọn sang Trữ Tú Cung mà phụng dưỡng nàng đi, bệnh của nàng mà không tốt thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi." Khang Hi dứt lời, sau đó dừng một chút: "Mà Vân...... sao nghe có chút quen tai?" Lương Cửu công công nhỏ giọng nói: "Chính là vị Vân thường tại muốn nhúng tay vào vụ thẻ bài ạ." Nhắc tới chuyện này, hiện giờ ai cầu tình cũng không được. Lập tức, lời tức giận mắng chửi của Hoàng Đế liền truyền khắp Ngự Hoa Viên: "Lương Cửu công công, kéo nàng xuống cho trẫm!" Vân đáp ứng vì quá cố chấp, cả ngày chỉ mong tìm sủng, nghĩ đủ mọi cách nhưng cuối cùng lại rơi xuống kết cục như vậy, khiến mấy vị phi tần lòng dạ đang rục rịch cũng sợ hãi không thôi, ý chí chiến đấu cũng sa sút. Bình tần đang ốm đau trên giường tự dưng bị liên lụy, tức giận đến phun ra một búng máu, phong hàn đã lâu không tốt lại tăng thêm. Sau khi xé rách mặt với Quách Lạc La thị, Tác Ngạch Đồ đã bí lại càng bí hơn, người chất nữ này thì lại không còn dùng được! Hắn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, mấy thỉnh cầu gặp mặt Thái Tử gia đều bị từ chối, hiện không làm gì được, hắn đành phải chờ sau khi Thái Tử gia qua 13 tuổi, đến lúc đó thái tử sẽ thượng triều tham chính, lúc đó nghĩ cách lui tới cũng không muộn. Nghi Quý Phi được sủng nhất hậu cung, dưới trướng có ba vị a ca, đã vậy còn thân thiết với thái tử bên Dục Khánh Cung, uy quyền này như một mũi nhọn, khiến không ai dám bén mảng đâm vào. Hơn nữa, Ôn Quý Phi chưởng quản mọi việc, thưởng phạt phân minh, thủ đoạn ôn hòa mà không mất đi sắc bén; Nên dù Huệ phi có Minh Châu phía sau nhưng cũng không dám đấu quá quá nhiều, dưới tình hình như vậy, vô tình khiến hậu cung an ổn rất nhiều năm. Cho đến khi Minh Châu bị Hoàng Đế cách chức, lòng dạ Huệ phi liền lạnh lẽo, đột nhiên lúc đó bên A Ca Sở lại truyền đến tin tức Đại phúc tấn mang thai, việc này như một khúc gỗ to ném vào hồ nước, khiến lòng người ào ào gợn sóng. Mặc dù hài tử sinh ra là công chúa, nhưng nàng cũng là tôn nhi đầu tiên của Hoàng Thượng a. Thực mau, Đại phúc tấn lại hoài thai thêm lần nữa. Mấy tên quan viên được Minh Châu chỉ điểm đứng về phía Đại a ca liền trong tâm thế chờ đợi hoàng trưởng tôn sinh ra, chuẩn bị đủ quyền cước để đấu với Thái Tử gia một trận. Cạnh việc này, lại có một việc khác, thân thể Thái Hoàng Thái Hậu vốn khoẻ mạnh, nhưng cũng vì tuổi đã cao, nên sau khi trúng gió một hồi liền suy yếu, ngày ngày làm bạn với chén thuốc. Hoàng Đế lo lắng không thôi, ra lệnh bắt thái y dốc sức trị liệu, trong lúc nhất thời, cục diện an bình bị đánh vỡ, hậu cung đột nhiên rối loạn. Còn có vị trí Thái Tử Phi cũng khiến rất nhiều người nổi lên tâm tư, cho dù Hoàng Thượng chưa có ý lập, nhưng Tác Ngạch Đồ cũng đã đánh bàn tính rất nhiều. Là quốc mẫu tương lai a, ai mà không muốn nhúng một chân chứ? Hậu cung đã như thế, thì tiền triều nào được an bình. Cũng vì Cát Nhĩ Đan là thủ lĩnh của Chuẩn Cát Nhĩ, là một đế quốc du mục trên thảo nguyên, tên này dã tâm bừng bừng ngọ nguậy bên ngoài, khiến hai phái hòa bình và phái chiến đấu trên triều bàn bạc loạn thành một đoàn, từ lúc này, gió lốc trong triều đình từ từ kéo tới. Nghe thấy có viên tướng muốn đứng ra khai chiến, ánh mắt Đại a ca sáng lên, đây đúng là một thời cơ tốt để lấy công lao! Hôm sau, tại Duyên Hi Cung. "Nương." Dận Thì bước tới, sau khi thỉnh an xong, hơi có chút không vui mà nói, "Nhi tử không thích hai người Quan thị Ngô thị kia, sao nương cứ phải cưỡng ép?" Tốt a, bị Y Nhĩ Căn Giác La thị thổi gió, giờ còn ném sắc mặt cho nương xem. Huệ phi cười lạnh: "Quách Lạc La thị đang khuyến khích Hoàng A Mã ngươi chỉ hôn cho thái tử kia kìa, vậy mà ngươi còn nắm lấy phúc tấn không chịu bỏ hả? Ngươi không cần trắc phúc tấn, cũng không cần thị thiếp. Rồi nếu hoàng trưởng tôn là từ trong bụng Thái Tử Phi chui ra, thì ngươi đừng có mà khóc!" Nghe thấy ba chữ "Hoàng trưởng tôn", sắc mặt Dận Thì thoáng chốc thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]