Hoàng Quý Phi nói vô cùng chân thành, còn rất là ôn nhu, Dận Chân nghe mà lỗ tai giật giật, dần dần trợn to mắt, nặng nề gật gật đầu, sự bất an trên khuôn mặt non nớt không còn nữa, hóa thành sự cao hứng vô bờ. Hắn gọi mẫu phi, mắt đen sáng lấp lánh, "Nhi tử đã biết, nhi tử sẽ đối tốt với Lục đệ!" "Vậy thì mẫu phi an tâm rồi." Hoàng Quý Phi hòa nhã nói, vuốt vuốt tóc mai bên tai, rồi sau đó nhìn ra chậu hoa đang héo dần ngoài cửa sổ, thần sắc vui mừng. Nhìn hồi lâu, ánh mắt của nàng lóe lóe, như là lơ đãng mà nói: "Nếu như thế, mẫu phi cũng muốn hỏi ngươi một chút. Hiện nay Dận Chân thích chơi với Nhị ca hơn, hay là thích chơi với Lục đệ hơn?" Dận Chân ngẩn ngơ, bẻ ngón tay nghĩ nghĩ, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Nhị ca là ca ca của ta, còn Lục đệ là đệ đệ của ta, mẫu phi à, cái này không thể so sánh được." Hoàng Quý Phi sửng sốt, cong môi nở nụ cười: "Phải! Ngươi nói rất đúng, đúng là không thể so." Nói xong, tươi cười nàng tắt ngúm, khẽ thở dài một hơi, có vẻ rất là ưu sầu: "Mẫu phi biết tình nghĩa giữa ngươi và thái tử rất thâm hậu, vốn ta không nên nói những lời này. Nhưng Hoàng Thượng thích thái tử, cho nên không ai dám vô lễ với hắn...... Thái tử là con của vợ cả là Nguyên Hậu, thân phận cao quý, khác hẳn các ngươi. Hiện tại thì chưa sao, nhưng sau này, cho dù Nhị ca ngươi không nói, nhưng cũng sẽ có người khác nói thay cho hắn!" Thấy Dận Chân nghe không hiểu, Hoàng Quý Phi thương tiếc mà sờ sờ đầu của hắn, thấp giọng nói: "Họ sẽ nói ngươi bất kính với trữ quân, dĩ hạ phạm thượng, mà không phải là tình nghĩa thâm hậu. Các tội danh sẽ chồng chất lên, sao bổn cung lại không biết chứ? Cũng bởi vì như thế, nên mẫu phi mới không hy vọng con bị thương. Suy cho cùng, quân thần khác nhau......" Mấy chữ quân thần khác nhau này, Tứ a ca hiểu. Hắn đến Thượng Thư Phòng học một năm, những bài học vỡ lòng như 《 Tam Tự Kinh 》《 đệ tử quy 》 hắn đã sớm học thuộc cả, còn có mấy từ hiếu thảo, lễ nghĩa gì đó, lúc nào nhóm sư phó Hán học cũng luôn mồm dạy bảo bọn hắn. Dận Chân khều khều ngón tay, rầu rĩ chần chờ hỏi: "Nhị ca, Nhị ca thật sự sẽ nghĩ như vậy sal?" Không, không phải như thế. Nhị ca chưa bao giờ tỏ ra cao cao tại thượng hay làm cao, Nhị ca không chỉ dạy dỗ hắn, dẫn hắn đi chơi, còn cho hắn ngựa con, sao có thể giống như mẫu phi nói, chỉ xem đệ đệ là thần tử dưới trướng được? "Nhị ca ngươi vẫn còn nhỏ, nên chưa biết nhiều......" Hoàng Quý Phi nói lấp lửng, bình tĩnh cười, rũ rũ mắt, trong tươi cười lộ ra một chút trào phúng, "Nhưng có Tác đại nhân kế bên, thì tương lai có thể sẽ thế." Thanh âm của nàng cực nhẹ, cuối cùng tiêu tán bên trong đại điện. Hoàng Quý Phi biết cá tính của Dận Chân, đứa nhỏ này rất quật cường, nếu đã nhận định thứ gì từ đầu thì sẽ rất là cố chấp, không dễ dàng dao động. Bất quá cũng không quan trọng, tích lũy thêm nhiều tháng nhiều ngày, rồi Dận Chân sẽ hiểu được ý tứ của nàng, dần dần trở nên xa cách thái tử! "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ mấy lời của mẫu phi là được." Hoàng Quý Phi từ ái kéo Dận Chân qua, hơi hơi mỉm cười, cố kìm nén cơn ho, cao giọng nói: "Ôi dào, mau dùng bữa thôi, không nên nói mấy chuyện này nữa. Chân ma ma, đi lấy bánh hạt dẻ tới, ấm một chút, để Tứ a ca của chúng ta lót bụng." Chân ma ma cung kính mà đứng ở một bên, nghe chủ tử phân phó liền vội vàng đáp ứng, cười tủm tỉm rời đi. Nhiều ngày nay, Huệ phi đúng thật là sứt đầu mẻ trán. Quý Phi sinh Thập a ca mới có mấy ngày, vậy nên chuyện trong hậu cung đều do ba phi chia nhau xử lí. Không hiểu sao dạo này Vinh phi thường xuyên ngáng đường nàng, chuyên chèn ép trong lời nói, khiến mấy chuyện nàng muốn làm không thuận buồm xuôi gió như trước nữa, thật sự rất phiền. Bên cạnh còn có Nghi phi thích xem náo nhiệt, ngày nào cũng mặc xiêm y diễm lệ, rồi nhích lại đứng gần nàng, khiến khuôn mặt nàng vốn nhìn đã tiều tụy giờ lại còn hốc hác ghê hơn, rõ ràng chỉ cách nhau bảy, tám tuổi, mà nhìn vào lại như cách cả đời người. Huệ phi đã bao giờ phải chịu cục tức như thế này? Sau khi hồi cung, sắc mặt càng thêm âm trầm xuống. Lúc trẻ khi Nạp Lạt thị nàng vẫn còn là trắc phi, nàng bị chết non một a ca, cũng đã trải qua một chút khó khăn gian khổ. Từ lúc sinh Dận Thì, nàng được phong tần rồi lại được phong phi, đương nhiên là đứng đầu trong bốn phi; Nhà ngoại thì có Minh Châu giúp đỡ, luôn sống trong nhung lụa, cuộc đơi xuôi chèo mát mái. Lúc này, nàng lại như bị mọi thứ cắn lại khiến trở tay không kịp. Hoàng Thượng tự mình ban cho nàng ân điển, nếu là lúc trước, Huệ phi tất nhiên sẽ vui sướng. Nhưng Ô tần mới vừa có ý muốn quy phục xong, mà nàng lại đứng ra chủ trì tiệc đầy tháng cho Ngũ cách cách, chẳng những không thực hiện được lời hứa giúp nàng ta bỏ lệnh, ngược lại còn lấy luôn trách nhiệm của nương người ta, thật là, thật là...... Kế hoạch đều bị đảo loạn! Huệ phi nổi bật bước lên đài, khiến đôi mắt hình viên đạn từ khắp cung tới, nhưng không ai hiểu cho nàng cả. Dận Thì giận dỗi nói với nàng, hỏi nàng sao phải quan tâm đến chỗ Vĩnh Hòa Cung kia, tốn công vô ích, chẳng phải giả vờ thôi là được rồi sao? "Ô tần khiến Hoàng A Mã chán ghét, chắc chắn không còn tạo nổi sóng gió nữa, nương sao lại không biết điều này. Vả lại, Duyên Hi Cung chúng ta đã có Bát đệ, giờ thêm cả Mạt Nhã Kỳ, ngài đang cố làm gì đây?" Đại a ca nói thầm, rồi nhìn thấy sắc mặt khó coi của nương, hắn ngượng ngùng cười, cuối cùng ngừng câu chuyện. Huệ phi liếc xéo nhi tử một cái, tức giận đến ruột gan đều đau, xua xua tay đuổi hắn ra ngoài. ...... Nàng có thể oán ai đây? Oán Hoàng Thượng? Hay oán Thái Hậu? Huệ phi không dám làm như thế, chỉ còn cách xua tan buồn bực tràn ngập trong lòng, tận tâm tận lực mà sắp xếp yến hội. Rất nhanh sẽ đến đầy tháng của Mạt Nhã Kỳ. Từ khi trời còn chưa sáng, Huệ phi đã thức dậy, tỉ mỉ trang điểm hết nửa canh giờ, sau đó ngồi trên kiệu đi đến Vĩnh Hoà Cung. Vĩnh Hòa Cung không có tiếng người, liếc nhìn một cái chỉ thấy tràn đầy hiu quạnh, Huệ phi híp mắt nhìn một lúc lâu, sau đó phân phó cung nhân nói: "Thông báo đi." Cùng với một tiếng "Huệ phi nương nương đến ——", cửa cung của Vĩnh Hòa Cung từ từ mở ra, đoàn người đứng đợi hồi lâu, cũng không có ma nào ra đón chào. Sắc mặt Huệ phi hơi hơi trầm xuống, Oanh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, rồi sau đó rất không vui: "Nương nương, các nàng quá vô lễ rồi! Đây là đạo đãi khách của Vĩnh Hòa Cung hay sao?" "Thôi......" Huệ phi lắc lắc đầu, ngăn Oanh Nhi lại, "Ô tần hiện đang điều dưỡng thân thể, bổn cung cũng không thể trách móc nặng nề với nàng." Nói xong, Huệ phi đoan đoan chính chính mà ngồi ở trên kiệu, than nhẹ một tiếng, chắc là Ô tần đang oán hận bổn cung rồi. Nàng nhàn nhạt phân phó nói: "Ôm Ngũ cách cách tới đây, nhớ cẩn thận chút! Ngũ cách cách không thể ra gió được, nếu có mảy may sai lầm, thì các ngươi không xong đâu." Thấy nương nương không có ý muốn hạ kiệu, Oanh Nhi và Yến Nhi rùng mình, hành lễ xong thì vội vàng gọi cung nhân của Duyên Hi Cung cùng vào. Chính điện của Vĩnh Hòa Cung như là lâu ngày không được thông gió, trong không khí dày đặc mùi thuốc đắng. Từ khi Ô tần bị cấm túc tới giờ, đây là lần đầu tiên Oanh Nhi nhìn thấy nàng, bộ dáng cũng không khác bao nhiêu so với lúc trước, nhưng cảm giác mang lại cho người đối diện lại cực kỳ khác nhau. Bên ngoài trung y trắng bạch được khoác một thân quần áo màu đỏ sẫm, thật sự không thể xem là dịu dàng. Khuôn mặt thanh lệ giống như bị phủ một lớp bụi trần, ánh mắt hư vô mờ mịt, xung quanh nhợt nhạt xanh xao, nhìn cứ có chút u ám. "Ô tần nương nương, xin ngài đừng làm bọn nô tỳ khó xử." Vào bên trong, thấy Ô tần nhìn mình như muốn ăn thịt người, Oanh Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hành lễ, khẽ cười nói: "Nhóm người mệnh phụ và phúc tấn cũng đã lục tục tiến cung, các nàng tất nhiên rất muốn gặp Ngũ cách cách. Huệ phi nương nương hiện đang chờ nô tỳ phục mệnh, hôm nay là đầy tháng của Ngũ cách cách, sao chúng ta có thể để cho Hoàng Thượng chờ được phải không ạ?" Ô tần đang nằm ở trên giường, nghe vậy liền đứng dậy, nhìn chằm chằm Oanh Nhi hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt, giọng nói đứt quãng: "...... Kêu ma ma đem Mạt Nhã Kỳ tới." Tiếng bước chân lạo xạo truyền đến, sau đó tã lót đỏ thẫm tã được đặt nhẹ nhàng vào lòng Oanh Nhi. Oanh Nhi vén lên nhìn vô cùng cẩn thận, thấy khuôn mặt tiểu cách cách đỏ bừng, đang ngủ ngon lành, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nụ cười cũng mang theo chút thật lòng: "Cảm tạ nương nương! Nương nương của chúng ta nói, chắc chắn sẽ cho Ngũ cách cách một bữa tiệc đầy tháng thật vẻ vang, cũng sẽ không bị chút tổn thương nào, nương nương yên tâm không cần lo lắng." "Yên tâm sao?" Ô tần vẫn nhìn chằm chằm tã lót không tha, nghe vậy, như là nghe thấy được điều gì rất buồn cười, mắt hạnh của nàng dần trở nên băng lãnh. "Bổn cung sao có thể yên tâm!" Nàng cười lạnh chất vấn, "Nhờ các ngươi truyền lời giúp bổn cung, hỏi nương nương của các ngươi một chút. Không biết nàng còn có nhớ hứa hẹn giữa bổn cung và nàng hay không? Bổn cung giúp sức, mà nàng lại làm việc trái lương tâm như vậy...... dám đoạt hài tử của bổn cung, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống sao!" Sắc mặt Oanh Nhi nháy mắt thay đổi. "Ô tần nương nương, ngài hiểu lầm rồi." Nàng nén giận, ôn tồn mà giải thích, "Ân điển của Hoàng Thượng ban, Huệ phi nương nương sao có thể cự tuyệt? Còn hứa hẹn với nương nương, ngài ấy vẫn không quên." Ô tần không thèm nghe lời giải thích của nàng, chỉ cười lạnh: "Không hổ đại cung nữ của Duyên Hi Cung, mồm mép thật là lợi hại, đen cũng có thể nói thành trắng. Tốt lắm, bổn cung rất muốn đánh bóng đôi mắt này để nhìn xem, xem Mạt Nhã Kỳ có trở về hay không, xem Huệ phi có thật sự muốn giúp bổn cung thoát khỏi khốn cảnh!" Dứt lời, nàng lại nhìn về phía tã lót trong ngực Oanh Nhi, nhẹ nhàng nói: "Sau đầy tháng, nếu hài tử bổn cung có bệnh gì...... ngươi cứ chờ xem. Nghi phi cũng không phải ăn chay đâu......" Oanh Nhi nhịn xuống cảm giác sởn tóc gáy trong lòng, miễn cưỡng cười gật đầu, rồi sau đó nhanh chóng lui ra ngoài. [Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com] ...... Trên đường về Duyên Hi Cung, nghe Oanh Nhi bẩm báo xong, Huệ phi đang ôm Mạt Nhã Kỳ thì khựng lại, khóe miệng trĩu xuống: "Nàng đang uy hiếp bổn cung ư?" "Nương nương, theo nô tỳ thấy, thì trạng thái của Ô tần rất không thích hợp......" Oanh Nhi vừa đi vừa nói chuyện, ngữ điệu thấp thấp, vừa suy nghĩ vừa sợ, "Cứ như nàng muốn cá chết lưới rách!" Mi Huệ phi nhăn chặt, nàng không dự đoán được Ô Nhã thị lại làm càn như thế. Nhưng nàng lại không thể mặc kệ được! Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, Ô Nhã thị bây giờ ốc không mang nổi mình ốc, có điên cuồng cũng không có gì phải cố kỵ. Chợt nàng thấy thật tứ giận, mình mà lại không khống chế được một người bị Hoàng Thượng ghét bỏ sao?! "Trước bình ổn nàng ta đã, lúc sau lại bàn bạc kỹ hơn." Huệ phi nhắm mắt, lạnh lạnh nói, "Việc quan trọng nhất hiện nay chính là lễ đầy tháng, mấy thứ khác để sau. Mau về Vĩnh Hòa Cung thôi, các nàng chắc đang chờ sốt ruột lắm rồi." "Đúng ạ." Nhìn Hoàng Thượng vừa lòng như vậy là có thể hiểu, Huệ phi thật sự rất tâm huyết với bữa tiệc đầy tháng này của Ngũ cách cách. Đồ ăn trên bàn rất là phong phú, Vân Tú ăn đến no say. Sau khi đi dạo tiêu thực rồi về lại cung, nàng phân phó người bế Dận Đường tới, tủm tỉm cười, chuẩn bị dành thời gian cả ngày để chơi đùa với tiểu oa nhi. Bên kia, ma ma còn chưa tiến vào, đã thấy Thụy Châu vội vã xốc mành lên, nhỏ giọng bẩm báo bên tai nàng: "Nương nương, lão gia cho người truyền tin tức tới, nói sắp lên chức, chức quan ở Thịnh Kinh có biến động, nhưng mà......" Ý cười của Vân Tú từ từ hạ xuống. "Vào kinh? Nhậm chức Lại Bộ Thị Lang?" Chỗ này chính là địa bàn của Nạp Lạt thị, dưới trướng Lại Bộ thượng thư Minh Châu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]