Khang Hi vừa dứt lời, liền nhẹ nhàng kéo Vân Tú qua, nắm chặt lấy tay nàng, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng không chút nào che giấu. Những biểu hiện gần đây của Thái tử khiến hắn thấy đứa trẻ này như trưởng thành rồi, làm hắn càng thêm vừa lòng, càng thêm cao hứng. Việc học ở Thượng Thư Phòng thì không cần phải nói, Bảo Thành vẫn luôn nghiêm túc học tập mà không cần ai đốc thúc; Tiếp đến là thuận trưởng bối, yêu quý huynh đệ, rất tận tâm chăm sóc Dận Chân Dận Kỳ, ai ai cũng thấy rõ điều đó. Mấy tháng trước, Khang Hi và Thái Hoàng Thái Hậu có nói đến thái tử, cảm thán nhân phẩm của đứa nhỏ này thật đáng quý, tâm địa thuần lương, nhưng lại có chút ngay thẳng và xúc động, chỉ bằng việc hắn bất chấp tranh chấp trong hậu cung mà cầu tình cho Dận Chân là có thể thấy được. Nói thì nói vậy, nhưng Hoàng Đế cũng không có ý muốn trách cứ nào. Chính sự ngay thẳng và xúc động đó, mới khiến Khang Hi cảm thấy rất động lòng, cũng nguyện ý dung túng cho hắn, thời gian còn dài, sau này tiếp tục từ từ dạy dỗ, chắc chắn có thể dạy ra một thế hệ minh quân, giúp cơ nghiệp của Đại Thanh kéo dài mãi mãi, cũng sẽ không phụ kỳ vọng của liệt tổ liệt tông. ...... Trước đó vài ngày, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà thái tử lại mời các huynh đệ chọn ngựa, sau đó lại cùng Dận Kỳ cứu được mạng của Dận Tộ. Nếu không nhờ Bảo Thành nhanh chóng quyết định thỉnh thái y, thì hắn cũng không dám nghĩ tới bây giờ Dận Tộ sẽ ra sao nữa! Trừ việc này ra, Khang Hi cũng biết rõ mấy lần " Giao chiến " giữa Đại a ca cùng thái tử trong mấy ngày vừa qua. Hoàng Đế ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng bên trong lại nhíu nhíu mày, trong lòng xuất hiện dấu vết nhợt nhạt, vô thức mà so sánh hai hài tử hắn coi trọng nhất —— trưởng tử và con vợ cả. Sau khi so một hồi, hắn thầm thở dài một tiếng. So với Bảo Thành, Bảo Thanh ( Dận Thì) còn cần phải tôi luyện nhiều lắm. Thái tử là đệ đệ hắn, cũng là trữ quân của một quốc gia, hắn có thể không vừa lòng, nhưng trăm triệu lần không thể không có lễ nghĩa được. Bảo Thanh lớn tuổi hơn Bảo Thành, vậy mà còn không hiểu chuyện bằng đệ đệ. Huệ phi nói Bảo Thanh hiếu động như con khỉ, đúng là không oan! Trong một cái chớp mắt mà Khang Hi đã nghĩ được cả đống chuyện, sau đó nghe Vân Tú nhẹ gọi, hắn khó khăn phục hồi tinh thần. Tiểu Cửu mới có một tháng, mà lại nhớ kỹ cái ôm của Nhị ca như vậy, Hoàng Đế vô cùng nhạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Vân Tú lộ ra sự ôn nhu trước giờ chưa từng có: "Trẫm phát hiện, cũng chỉ có nàng mới có thể yên tâm mà giao Dận Đường cho Bảo Thành đấy." Có thể không e dè mà đem hài tử giao cho thái tử, hành động này cho thấy muôn vàn tín nhiệm, khiến trong lòng Khang Hi ê ẩm mềm mại, ngọt ngào như nằm trong hũ đường, vui sướng không thôi. Đúng là bởi vì Tú Tú thích trẫm, nên cũng thích luôn con của trẫm và vợ cả...... Đâu giống mấy nữ nhân còn lại, thấy Bảo Thành là tránh còn không kịp, thậm chí giấu giếm ác niệm, đừng nói tới muốn thân cận. Lúc này, Khang Hi quyết định sẽ quên đi cái gì mà "Ghen tị độc ác" của Nghi phi nương nương nói lúc sinh hôm trước, bày đặt diễn xuất trước mặt hắn nữa chứ, hắn thầm nhai nhai suy nghĩ "Yêu ai yêu cả đường đi" trong lòng, càng nghĩ tới càng thấy yêu đời hơn. Vân Tú không biết Hoàng Thượng đang tự mình suy diễn, trong lòng nàng hơi hơi xao động, nỗi lòng hỗn loạn không biết nói như thế nào, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Dưới vầng trăng sáng mông lung, Vân Tú khẽ hạ đôi mắt đào hoa, cảm nhận được có độ ấm phả lên tay, cũng thầm biết hôm nay không trốn thị tẩm được. Đúng vậy, nàng vốn muốn trốn. Nhưng thân là hậu phi, cả quãng đời còn lại đều ở Tử Cấm Thành, tóm lại trốn không thoát vụ thị tẩm này. Thiên hạ giang sơn đều là của Hoàng Thượng. Cự tuyệt sủng ái có lẽ chỉ có thể duy trì nhất thời, sao có thể duy trì cả đời? Cái danh hiệu sủng phi này của nàng cũng còn gắn chặt trên người đây. Đổi một góc độ khác mà nhìn, trong chốn thâm cung tịch mịch này, so với lẳng lặng điêu tàn, thì có người giúp nàng giải khuây, âu cũng là lạc thú. ...... Sau này, Hoàng Thượng muốn sủng ai thì sủng; Còn bây giờ, chưa biết là ai hầu hạ ai đâu! Vân Tú chậm rãi giương mắt, đuôi long mày cong lên, tươi cười như nước mùa xuân dịu dàng ấm áp, tóc đen thẳng tắp buông xuống, hòa tan vào diễm sắc vô biên. Nàng ôn nhu mở miệng: "Hoàng Thượng còn nhớ thần thiếp từng nói gì không?" Khang Hi đang ôm cái eo thon liền khựng lại, một lát sau liền trầm giọng hỏi nàng: "...... Nói cái gì cơ?" Ngay lúc hắn dỗ tiểu nhi tử, Lương Cửu công công vô cùng hiểu ý mà lui xuống, thuận tiện cũng lùa mấy cung nhân hầu hạ và mấy ma ma ra. Sau đó, phía sau màn lụa chỉ còn lại Khang Hi, Vân Tú, và Dận Đường. Dận Đường ngơ ngác mà há mồm, hắn đang khiếp sợ tới mức ngay cả la khóc cũng quên. Nương, người làm càn cũng có mức độ chứ a, sao lại có thể khi quân, lừa dối lão gia tử như vậy được. Khi dễ hắn không biết nói cũng thôi đi, lại còn chỉ chó mà nói là mèo, đổi trắng thay đen. Hắn với thái tử thân như vậy hồi nào? Còn cả nhớ cái ôm của thái tử ở đâu ra?! Rõ ràng tiểu tử kia giả bộ rồi mặc quần lại cho gia! Nếu không phải nhờ Đổng ma ma lương tâm phát hiện ra, hừ hừ. Dận Đường còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe Hoàng A Mã của hắn cười to, sau đó ào ào mà khen thái tử. Chỉ trong một khác, Cửu gia mặt vô biểu tình đem chân hướng tới trước mặt Khang Hi, hắn nhắm ngay mặt rồng, nhắm ngay cằm, làm bộ đá đá. Da đầu Hoàng Đế bỗng nhiên căng thẳng, có dự cảm không lành liền vội vàng triệu hồi Lương Cửu công công, dặn dò hắn phải trông kỹ Cửu a ca, kế tiếp lại đuổi Đại tổng quản ra ngoài. Dận Đường tức điên! Tại thiên điện, hắn hành Lương Cửu công công sống dở chết dở, Lương Cửu công công bị xoay đến điên cả đầu, nhưng căn bản cũng không dám chạy vào phá hỏng bầu không khí của hai vị tổ tông, cũng không có tinh lực để mà phỏng đoán thái độ của Nghi phi nương nương nữa. ...... Nếu Lương Cửu công công còn ở chỗ này, chắc chắn sẽ hoảng hồn tới rớt luôn hai con mắt. Hoàng Thượng nghe Vân Tú hỏi xong thì hỏi lại, trong giọng nói không những không có tức giận, ngược lại ẩn chứa một tia chột dạ rất nhỏ, lại hơi có chút lúng túng lướt qua. Quả nhiên, Vân Tú hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói ở bên tai hắn: "Còn có thể nói cái gì nữa? Thần thiếp tính tình ghen tị độc ác, lòng dạ hẹp hòi, không nhận nổi sự sủng ái của Hoàng Thượng——" Cùng một câu nói, nhưng đặt ở ngữ cảnh khác nhau, lại sinh ra tác dụng hoàn toàn khác. Không đợi Khang Hi nhíu mày giáng xuống sự "Trừng phạt", Vân Tú ngừng lại một chút, sau đó kéo dài âm điệu: "—— đó là lời nói lúc giận dỗi, nhưng cũng là lời nói thật." Cái ngày sinh hạ tiểu Cửu đó, bởi vì vướng chuyện tiểu Ngũ mà Vân Tú có gì cũng nói ra, ngay cả những câu đại bất kính, mượn lúc đó để xả ra nỗi buồn bực tràn ngập trong lòng, bởi vậy, nếu coi đó là lời giận dỗi thì chính là lời giận dỗi, nếu coi là khi quân thì nó chính là khi quân. Mấy chữ "lời lúc giận dỗi" chui vào lỗ tai của Hoàng Đế, hắn cảm thấy như con đường cụt đã có lối ra, cảnh tượng trước mắt thoáng chốc sáng sủa! Trong nháy mắt, bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu buồn bực trong lòng Khang Hi đều bay biến, cả bức tường đang chắn giữa hai người cũng nhạt dần rồi hóa thành tro bụi. "Cho nên," Vân Tú quay mặt đi, nhẹ giọng nói, "Dù hiểu được trong hậu cung có 3000 giai lệ, ai cũng phải tranh giành sủng ái, nhưng điều đó cũng để lại một vết xước trong lòng. Nếu thần thiếp lại lần nữa mạo phạm ngài, hoặc là xuất phát từ xúc động động, cũng có thể là xuất phát từ chân tâm, thì Hoàng Thượng cứ việc phạt, thần thiếp sẽ chấp nhận, tuyệt đối không có nửa phần oán hận." Ý của nàng chính là ghen tị cũng là thật, kiêu ngạo cũng là thật sự, lòng dạ hẹp hòi cũng là thật. Nếu sau này số lần ghen của nàng nhiều hơn, thì hắn tự giải quyết cho tốt, nếu thật sự để nàng chịu không nổi, cũng đừng trách nàng chưa từng nhắc qua! ...... Trong không gian tối tăm mông lung ánh lên những tia nến leo lắt, nhìn những ánh nến chập chờn tựa như có thần, len lỏi mà thiêu đốt nội tâm Hoàng Đế. Hắn nhìn chằm chằm Vân Tú, đôi mắt bỗng chốc thâm trầm, cúi người hôn lên cánh môi nàng, giọng khàn khàn nói: "Sẽ không." "Trẫm...... chắc chắn không phụ nàng." Sau tiếng trả lời mềm nhẹ đó, áo lụa rơi xuống, màn gấm kéo vào, che khuất đi khung cảnh kiều diễm nóng bỏng. Cùng lúc đó, tại Vĩnh Hòa Cung. Trong tẩm điện tối đen như mực, Ô tần Ô Nhã thị bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, nhắm mắt một lúc lâu, nàng cố gắng trế trụ trái tim đang hoảng loạn, mồ hôi lạnh cũng không ngừng chảy xuống. "Dận Tộ......" Hai tay Ô tần run rẩy, che lại hai mắt, lẩm bẩm mà kêu. Nàng mơ thấy nàng không còn Dận Tộ nữa...... Trước khi đi, Dận Tộ túm tay nàng không buông, luôn miệng hô nương, từng chữ từng câu thê lương thảm thiết, giống như bóng đè, quấn quanh nàng mấy ngày mấy đêm. Mặc dù biết đây là giả, nhưng Ô tần vẫn thoát không ra, không có đường nào để chạy. Ánh nến sáng lên soi vào khuôn mặt tiều tụy của nàng, trông như đã già đi nhiều tuổi. Nàng lẩm bẩm: "Dận Tộ chưa bao giờ rời xa bổn cung, hắn ở A Ca Sở sao có thể chiếu cố được chính mình, sao có thể vui vẻ được?" Hắn mới vài tuổi, nào có biết gì. Nếu bị người khi dễ, ai sẽ ra mặt cho hắn, ai sẽ bảo vệ hắn đây?! Ngày ấy, nàng được bê về Vĩnh Hòa Cung, từ lúc đó vẫn luôn nằm ở trên giường, mấy ngày rồi vẫn không tốt lên nổi. Hoàng Thượng mắng nàng tâm tư ngoan độc, cấm nàng đủ điều, càng không cho nàng đi xem tiểu Lục, là Vinh Quận Vương bây giờ. Ô Nhã thị mới sinh xong có mấy ngày, còn đau lòng chưa xong thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ộc một tiếng liền phun ra một ngụm máu. Thuốc thái y sắc để đó, nàng cũng không thèm nhìn, chợt nghe tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt của tiểu cách cách, nàng thờ ơ run rẩy môi, nước mắt ào một tiếng rơi lã chã. Nàng cứ mơ màng hồ đồ như thế vài ngày, đến khi Ngô ma ma bẩm báo nguyên nhân trúng độc của Dận Tộ, Ô tần mới dần thanh tỉnh, lý trí lập tức trở về. Lưu thị, cái tên mà Dận Tộ kêu thế nhưng là Lưu thị! "Có lẽ Lục a ca lúc đó sinh ra ảo giác, nên mới nhớ tới mấy chuyện xưa thưa nương nương!" Ngô ma ma khóc lóc thê lương. Mới đầu, Ô tần không thể tin những lời này. Hài tử nàng thông minh lanh lợi bây giờ trở nên trì độn, bao nhiêu hy vọng nàng ký thác vào hắn nay trôi theo dòng sông, chỉ mới nghĩ tới, tâm liền đau đến chết lặng. Sau đó, nỗi đau dần dần biến thành hận ý, Ô tần ngồi ngốc như vậy rất lâu, rất lâu, cuối cùng chảy nước mắt cố gắng nói: "Nếu Lưu thị còn chưa có chết......" Mà là bị thay mận đổi đào thì sao? Canh ngay lúc nàng sinh mà gây sóng gió, cho Dận Tộ một cái thúi thơm có độc, như vậy, tất cả mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng. Hết thảy những â mưu này, không phải mấy tiện nhân kia thì còn ai vào đây nữa! Hoàng Quý Phi hiện đã tái nhậm chức, Nghi phi cũng ở cữ xong...... Nghĩ đến đây, hận ý của Ô tần dâng lên ngập trời, ruột gan như bị thiêu đốt, hận không thể lập tức tìm được Lưu thị rồi lấy dao đâm tan nát nàng ta! Nàng phái người đến Càn Thanh Cung cầu kiến, đều bị Lương Cửu công công chắn bên ngoài, nàng thật sự không có biện pháp, sau khi vừa oán hận, tức giận vừa suy nghĩ, cuối cùng lạnh lùng mà nở nụ cười. ...... Thấy chủ tử lại bị ác mộng làm cho tỉnh, Ngô ma ma cẩn thận đốt một chút ánh nến, nhẹ giọng nói: "Nương nương......" Ô tần bắt lấy chăn gấm, suy nghĩ xuất thần: "Bên Duyên Hi Cung kia nói như thế nào?" Trải qua chuyện này, cả tộc Ô Nhã tại Nội Vụ Phủ rốt cuộc không ngẩng đầu lên nổi nữa, thế lực mà nàng xây dựng rơi rớt tan tác, không còn lại chút gì. "Chúng ta cố gắng hối lộ để nhét người vào, rốt cuộc cũng gặp được Huệ phi nương nương." Ngô ma ma dừng một chút, cúi đầu nói, "Hắn đã truyền đạt lại những gì mà nương nương nói, nhưng mà Huệ phi...... xua tay cự tuyệt......" Dù Ô Nhã thị đã đoán trước được kết quả này, nhưng trong lòng vẫn trầm xuống. "Không vội, không vội! Rồi cũng sẽ có đường sống thôi," bên đầu co rút đau đớn từng trận, giọng nói của nàng mềm hẳn đi như là đang an ủi chính mình, "...... Huệ phi sẽ động tâm." Ngày thứ hai, dưới ánh mắt vui mừng của mọi người trong Dực Khôn Cung, Vân Tú trầm mặt đứng dậy, xoa xoa vong eo đau nhức, bước chân hơi hơi lảo đảo, trong lòng đem Khang Hi ra mắng hàng ngàn hàng vạn lần. "Vạn Tuế Gia đã lên triều rồi, ngài nói nô tỳ không cần quấy rầy nương nương, còn phân phó phòng bếp nhỏ nấu thức ăn ấm áp dễ tiêu hoá đem tới." Thụy Châu đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, che miệng cười, "Vạn Tuế Gia thật đúng là dụng tâm lương khổ*." *dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết Dụng tâm lương khổ sao? Sợ là chột dạ thì có. Vân Tú đột nhiên nhớ tới câu "Tối nay trẫm sẽ lại nghỉ ở Dực Khôn Cung", sắc mặt dần dần trở nên cứng đờ. Nàng thầm an ủi chính mình, Hoàng Thượng hầu hạ cũng không tồi, nàng cũng thấy khá ổn...... Vậy nên khắp người nàng cũng không có chỗ nào không thoải mái. Cây lược gỗ từng chút trượt dài theo tóc đen, Vân Tú khép hờ mắt, đột nhiên hỏi: "Hôm qua Dận Đường có khóc nháo hay không?" Động tác Thụy Châu hơi dừng lại, chần chờ một lát vẫn nói: "Nương nương, Cửu a ca hành hạ Lương tổng quản rất thảm. Mới vừa rồi, trước khi Vạn Tuế Gia lên triều có đi qua noãn các nhìn hắn, a ca không những không cho ôm, còn, còn......" Vân Cầm thoáng chốc có cảm thấy hơi bất an. "Còn làm sao cơ?" ...... Trên sảnh ngự triều, các đại thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khép mắt cúi mi, ngoài mặt không dám nhìn chằm chằm vào hai khối màu hồng trên má Hoàng Đế, kỳ thật trong lòng đã sớm suy diễn ra hàng trăm hàng ngàn kịch bản khác nhau. Có quan viên cònb cẩn thận phát hiện ra trên mặt Lương tổng quản cũng có vài vết cào màu đỏ, vừa hỗn độn vừa rõ ràng, một trái một phải, trông rất là đối xứng. Trong long bọn họ tê một tiếng, đầu càng cúi đến thấp hơn...... Khang Hi đã lâm triều không biết là bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu cảm giác không được tự nhiên. Mặt hắn trầm như nước mà ngồi trên long ỷ, hai bên má nóng rát đau đớn, hơi có chút gấp không chờ nổi nói: "Bãi triều!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]