Thật không hổ là nữ nhi của An Phàm Linh, đều thông tuệ giống như nàng ấy. “Tiểu Vũ Vũ lại đây cho ta ôm cái nào!” Quân Tà Diễm lập tức ôm Hàn Vũ tránh khỏi sự thân thiết của tiểu thánh thú. “Trời ạ, thật là không thể tin được, nếu kiếp trước tỷ tỷ của ta là nữ nhi của Thánh Giả, vậy đã trôi qua mấy trăm năm! Nhưng hình dáng hiện nay của tỷ tỷ cũng chỉ mười mấy tuổi, thật là kỳ quái!” Đương nhiên Hàn Thạc cũng không có tư duy phong phú như vậy, dù cho hắn có thông minh ra sao, có hiểu rõ Huyễn Lâm như thế nào, nhưng ngoại trừ thế giới này, hắn làm sao biết còn tồn tại một thế giới khác. Nhưng Quân Tà Diễm thì không nghĩ vậy, vì đã đạt tới Thánh Giả hắn hiểu rõ ngoài thế giới này còn tồn tại những thế giới khác, vừa rồi những gì Hàn Vũ và Tiểu thánh thú nói với nhau hắn đều hiểu. Vốn Hàn Vũ được sinh ra ở Võ đại lục, nhưng nàng bị phụ thân đưa đến thế giới của mẫu thân nàng và sống ở đó mười tám năm, mà ở Võ đại lục đã trôi qua mấy trăm năm. Quân Tà Diễm cảm thấy thật may mắn, lúc trước phụ thân Hàn Vũ đã quyết định như vậy nếu không hắn cũng sẽ không gặp và yêu nàng say đắm như hiện tại. Đây là trời cao ban ơn cho hắn sao? Tay đang ôm Hàn Vũ thầm siết chặt, bây giờ hắn bắt đầu sợ một ngày nào đó Hàn Vũ rời khỏi Võ đại lục thì hắn phải làm sao? “Nhìn hình dáng hẹp hòi của ngươi kìa, ta sẽ không ăn Tiểu Vũ Vũ, hừ” Tiểu thánh thú muốn gần gũi hơn với Hàn Vũ một chút đều bị Quân Tà Diễm ngăn cản. Hàn Vũ không thể làm gì khác hơn là cười gượng. Nếu tiểu thánh thú còn hình dáng nhỏ nhắn thì nàng cũng không để ý, nhưng hiện tại nó đường đường chính chính là một nam tử, nói muốn thân thiết nàng, không nói Quân Tà Diễm không chấp nhận được ngay chính mình Hàn Vũ cũng khó tiếp nhận. “Khụ khụ, tỷ phu, hình dáng này của huynh phải duy trì tới khi nào?” Nhìn hình dạng này của Quân Tà Diễm mà kêu tỷ phu, thật…cậu rất không tự nhiên. “Không biết, chắc cũng sắp thay đổi trở về hình dáng ban đầu rồi” “Đệ đệ, chúng ta chờ tỷ phu đệ biến trở về hình dáng ban đầu rồi sẽ đi” “Được, cũng chỉ có thể như thế” Hàn Thạc rất muốn tìm hiểu móng vuốt và nanh của Quân Tà Diễm nhưng khí tức hàn lãnh của hắn làm hắn chùn bước, hắn vẫn có chút lo ngại vì thực ra là hắn đã thấy móng vuốt của Quân Tà Diễm đâm vào bả vai Hàn Vũ. Nếu móng vuốt của Quân Tà Diểm mà quay về phía cổ của hắn, vậy thì hắn sẽ xuống Địa Phủ báo cáo rồi. “Tiểu thánh thú, mẫu thân của ta, bà ấy…có phải đã chết rồi không?” Hàn Vũ sợ biết đáp án. Vì biết rõ về nguồn gốc của ngày ái thê ở Võ đại lục, làm nàng hiểu rằng mẫu thân nàng đã ra đi từ mấy trăm năm trước rồi. Nhưng nàng vẫn muốn nghe sự thật từ chính miệng người nói cho nàng biết đến cùng mẫu thân nàng đã chết hay chưa. “Trước một ngày con đi đến thế giới kia…nàng ấy cũng sắp rời đi thế giới này rồi” Thời điểm tiểu thánh thú hồi tưởng lại quá khứ…một nữ tử thông minh thiện lương như vậy nhưng cũng bất lực trước quy luật thời gian. “Mẫu thân con không thích đánh đánh giết giết, không có tu luyện bất kỳ công pháp nào. Đời người luôn có sinh lão bệnh tử, sau khi sinh con không bao lâu, thân thể nàng ấy càng ngày càng suy yếu. Nàng nói với phụ thân con tâm nguyện cuối cùng của mình là muốn đưa con đến thế giới kia, phụ thân con đồng ý. Sau khi phụ thân con trở về, người liền dùng các loại linh dược duy trì thân thể cho mẫu thân con. Nhưng cho dù làm như thế nào, không có võ công nàng mỗi ngày vẫn sẽ già yếu, nhìn phụ thân con tóc vẫn còn đen mà nàng thì tóc đã bạc, cuối cùng nàng vẫn rời đi. Lúc ấy phụ thân con không có vì nàng ấy già yếu mà ít đi mấy phần yêu thương, ngài ấy vẫn luôn yêu nàng tha thiết. Sau khi mẫu thân con rời đi, ngài ấy không còn ý muốn tiếp tục sống, khi đó nếu không phải ta khổ cực khuyên nhủ, nói trên đời này con còn đang sống, đoán chừng ngài ấy cũng đã rời đi theo mẫu thân con. Thời gian ấy, tinh thần ngài ấy ngày càng sa sút, đến cuối cùng, bỏ qua viêc thống trị Võ đại lục, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống yên bình, hàng đêm ngài sẽ quan sát tinh tú, ngài muốn biết con ở thế giới kia sống có tốt không.” Hàn Vũ khóc, nàng cũng không phải khóc vì chính mình mà vì nàng cảm thấy đau xót cho tình yêu của phụ mẫu mình. Khi mẫu thân nàng tóc đã trắng bạc trong khi nhìn lại phụ thân ngài ấy vẫn không thay đổi so với lúc còn trẻ thì trong lòng bà ấy không biết có bao nhiêu khổ sở. Chứng kiến người mình yêu thương tóc bạc trắng rời xa mình, phụ thân của nàng đến cùng đã tuyệt vọng bao nhiêu. Hàn Vũ ngã vào lòng Quân Tà Diễm khóc Tương lai của nàng cũng có kết quả như thế sao? Nhìn hình dáng hoàn mỹ như được trời cao tạo ra của Quân Tà Diễm, nàng cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ không rõ. “Lão bà, một câu chuyện tình yêu đau buồn xảy ra một lần là đủ rồi ta sẽ không để cho kết cục như vậy xảy ra với chúng ta” Nói xong y hôn lên trán Hàn Vũ. Tại thời điểm đó, Quân Tà Diễm cũng bắt đầu thay đổi lại hình dáng lúc ban đầu. Tiếng khóc của Hàn Vũ dần dần nhỏ lại thì Hàn Thạc thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, liền nói: “Tỷ phu, mau cứu Nam quốc chủ tỉnh lại, lúc này chúng ta nên rời đi thôi.” Quân Tà Diễm đi đến trước mặt Nam Dương Huyễn, hắn truyền sinh khí vào đầu Nam Dương Huyễn, từ chỗ đó khoát ra một luồng khí xanh. Khi dần tỉnh lại, Nam Dương Huyễn thấy xuất hiện thêm một người nam nhân, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Hàn Vũ ổn định lại tâm trạng, lau khô nước mắt ở khóe mắt, đi tới bên cạnh Nam Dương Huyễn áy náy nói: “Ca, huynh có thấy chỗ nào không được thoải mái hay không? Thật là xin lỗi, chúng ta…” Nam Dương Huyễn đưa tay ngăn cản Hàn Vũ giải thích. “Ta hiểu, các muội không có đối xử với huynh như khi đối với Bắc Trấn Thiên, muội đã gọi ta một tiếng ca, những chuyện nhỏ nhặt ta sẽ không lưu tâm. Các muội cũng có chuyện của mình, lần này tiến vào cùng muội, ta cũng chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi, muội đã không gặp nguy hiểm gì, những chuyện khác, ta không để ý!” Nam Dương Huyễn vốn cũng không có tính toán muốn có Thiên Lôi thạch, hắn cũng không cần phải để ý việc bọn họ đánh hắn hôn mê. “Cám ơn” Ngoại trừ nói cảm ơn, Hàn Vũ cũng không biết còn có thể nói gì nữa. Hàn Thạc đỡ Nam Dương Huyễn đứng lên nói “Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này thôi!” Vốn nên trở về rồi, nếu không ra khỏi Huyễn Lâm đoán chừng hoàng thượng và Hàn tướng quân chờ đến phát lo rồi. Vốn là đường lúc đến đã bị phá hỏng, nhưng Tiểu thánh thú vẫn dẫn bọn họ chạy về hướng đó. Đứng trước cửa hang bị lấp kín, Tiểu thánh thú phất tay một cái, sơn động nhất thời sáng lên. Cũng chỉ cần đưa tay tách ra, một con đường thông ra ngoài bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. “Tiểu thánh thú, ngươi thật sự quá lợi hại!” “Tất nhiên rồi, bằng không ta cũng không xứng làm sủng vật của Thánh Giả!” Đúng vậy, nó là sủng vật của Thánh Giả, có võ công cao cường, còn hắn hiện tại cái gì cũng không có. Vẻ mặt ủ rũ của Hàn Thạc không thoát khỏi đôi mắt của Quân Tà Diễm. Khi mọi người ra khỏi sơn động, hai thị vệ của Nam Dương Huyễn vui sướng cung nghênh quốc chủ của bọn họ. “Chủ tử, cuối cùng ngài cũng ra ngoài, nếu ngài ở trong đó xảy ra chuyện gì, ngài nói chúng thuộc hạ trở về biết báo cáo như thế nào?” Quỳ trên mặt đất, biểu hiện của hai người rất trung thành và tận tâm. “Được rồi, đều đứng lên đi, chúng ta nhanh trở về” “Tuân mệnh” “Vũ Nhi, chúng ta từ biệt tại đây, vào kinh thành gặp lại” “Được, ca, chính huynh cẩn thận” “Các vị bảo trọng” “Bảo trọng” Đến lúc hắn nên rời đi, hiện tại Hàn Vũ đã không cần hắn bảo vệ. Quân Tà Diễm đã đạt Thánh Giả, Tiểu thánh thú đã biến thành người, nếu không vì câu nói “Tiểu thánh thú, ngươi thật sự quá lợi hại!” của Hàn Thạc, hắn cũng không biết lúc hắn hôn mê nó đã thành một nam nhân. Xem ra nhân duyên của Hàn Vũ vô cùng tốt. Hàn Vũ đi tới chỗ Bắc Trấn Thiên, thu hồi kết giới, Bắc Trấn Thiên đã rơi vào trạng thái hôn mê. Hàn Thạc “Đóng gói” hắn lại, khiêng lên vai. Điều này làm Hàn Thạc rất tự hào, hắn đã bắt cóc vua của một nước. Điều này nếu truyền ra Đông Lâm quốc, hắn tuyệt đối là một đời kiêu hùng, nhưng nếu là truyền ra ở Bắc Tuyết quốc, Hàn Thạc âm thầm sợ run cả người, không dám tưởng tượng tiếp nữa. "Hàn Thạc, đệ cầm cái này, mang theo Bắc Trấn Thiên đi đến bên trái Huyễn Lâm tìm một món đồ trong nhà tranh, ở sau nhà tranh là Tà cung, đệ mang theo lệnh bài của ta, đến nhà tranh đưa ra sẽ có người tới tiếp ứng đệ, đến Tà cung đệ tìm một người tên là Tà Hiên, hắn sẽ giúp đệ, đến lúc đó, hắn sẽ biết phải làm gì”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]