🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ha ha, Nam Quốc chủ, lần này huynh thật là có lộc ăn, ta sẽ làm gà ăn mày, không biết có thể khiến Lão sư tới đây hay không."
Hàn Vũ bắt đầu làm độc môn gà ăn mày có một không hai ở Võ Đại lục.
"Vũ nhi, Bắc Trấn Thiên không phải dạng người dễ đối phó, nếu như có chuyện gì cần ta giúp một tay thì muội cứ việc nói.”
Nam Dương Huyễn thật lòng muốn bảo vệ Hàn Vũ thật tốt, nhưng lại có người không cảm kích
"Không cần, nương tử của ta ta sẽ bảo vệ, không cần người ngoài nhúng tay."
Quân Tà Diễm cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội cướp đi vợ hắn.
"Ha ha ha"
Hàn Vũ chỉ có thể cười ngây ngô.
Hàn Thạc vẫn còn đang đợi làm xong món gà ăn mày.
"Năm năm trước, muội muội của ta Yến tử vì để cho ta đoạt được chiến quyền, tình nguyện mất mạng trong cuộc tỷ thí, mặc dù đoạt được chiến quyền nhưng ta lại mất đi muội ấy. Sau mới biết rằng, thì ra là, chiến quyền chẳng là gì so với tình thân, nhìn quyền lệnh lạnh như băng này, tất cả đã muộn không có cơ hội làm lại lần nữa. Không thể thấy được Yến Tử cười, không thấy được Yến Tử khóc, không thấy được muội ấy làm nũng, không thấy được sự tinh quái của muội ấy, không thể thấy tất cả về muội ấy. Mặc dù quốc dân đều nói muội ấy anh dũng đền nợ nước, vì nước hi sinh, vậy thì có thể thay đổi được gì? Không hiểu, tất cả bọn họ đều không hiểu, bọn họ không đánh mất tình cảm chân thành, thì làm sao có thể hiểu được. Vũ nhi và Yến Tử rất giống nhau, đều thông minh, đều có nụ cười rực rỡ, đều muốn vì quốc gia của mình đoạt được chiến quyền, cá tính không chịu khuất phục, rất giống, thật sự rất giống. Dây xích Hàn Vũ mang trên tay, chính là do Yến Tử làm ra, chữ Tiểu Yến Tử là ta vì muội ấy mà khắc lên, đáng tiếc, muội ấy sẽ không thể thấy được. Đây là di vật duy nhất muội ấy để lại cho ta”
Nam Dương Huyễn ngồi ở trên cỏ, nói những lời này không biết là tự nói với mình hay là nói cho Quân Tà Diễm nghe.
"Ta sẽ không để cho người yêu của ta làm bất cứ chuyện gì vì ta, những sai lầm kia đều do ngươi không kịp nhận ra, nếu như sớm nhận ra sẽ không có kết cục bi thảm như vậy, những việc này không trách được người khác. Quyền lợi, vinh hoa phú quý, nếu như không có người chia sẻ, muốn nó có ích lợi gì? Mình gây ra lỗi phải tự mình gánh vác.”
Quân Tà Diễm lần đầu tiên cùng người ngoài nói nhiều như thế, những lời này vừa là nói cho những người ở đây nghe vừa là nói cho chính hắn nghe.
Hắn sẽ không để chuyện bi thảm đã từng xảy ra với Nam Dương Huyễn lại tái diễn với mình.
"Quyền lợi, vinh hoa phú quý, nếu như không có người chia sẻ, muốn nó có ích lợi gì? Ha ha ha ha, uổng cho ta sống hai mươi mấy năm, đạo lý đơn giản như vậy lại không hiểu được, ha ha ha ha"
Nam Dương Huyễn cười tự giễu. Đúng vậy, lấy được đồ không ai chia sẻ, lấy nó có ích lợi gì? Lấy nó có ích lợi gì?
"Tỷ phu, huynh nói hơi quá đáng. . ."
Cái người tỷ phu này thật không biết nói chuyện, dầu gì hắn cũng là vua một nước, hơn nữa hiện tại còn là quốc gia cường đại nhất, đắc tội hắn nếu dẫn đến chiến sự thì phải làm thế nào.
"Tỷ phu huynh nói không sai, nếu Nam quốc chủ mà sớm nhận ra những điều hư vô kia, thì sao có kết cục bi thảm ngày hôm nay.”
Hàn Vũ cảm thấy Quân Tà Diễm không nói sai, chỉ là, hắn không biết cách diễn đạt, giọng nói không được nhẹ nhàng.
"Không sai, Diễm huynh đệ nói không sai, Vũ nhi có thể tìm được một phu quân như người, thật là có phúc.”
Yến Tử của hắn còn chưa kịp thành thân, còn chưa hưởng thụ vui vẻ đã phải rời khỏi nhân thế
"Nam Quốc chủ, người chết không thể sống lại, ngài xin kiềm chế đau thương, tin rằng muội muội của huynh trên trời có linh thiêng, cũng không hi vọng huynh sống không vui vẻ."
Hàn Vũ khuyên bảo, nổi đau mất đi người thân nàng có thể hiểu, những đau thương kia chỉ có tự mình chịu đựng, người khác không giúp được gì.
Không lâu sau, độc môn gà ăn mày của Hàn Vũ đã tản ra mùi thơm.
"Tỷ tỷ, có phải đã chín hay không? Giống như, còn có mùi thơm của lá sen, làm sao tỷ nghĩ ra được, còn có thể ăn gà theo cách này."
Hàn Thạc đã chờ không kịp nữa, trong mắt phản chiếu ánh sáng thèm thuồng, thật là cậu bé chưa lớn.
"Tỷ tỷ của đệ hiểu biết rất nhiều, sau này đệ còn nhiều kinh ngạc!"
Hàn Vũ biết rất nhiều thứ mà những người ở đây không thể biết, nhưng nàng lại không thể thể hiện từng cái được.
Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ đầy tình cảm, biết rõ nàng nhất định đang nhớ đến chuyện trước kia.
Hiện tại, Quân Tà Diễm không biết gì hết về quá khứ của Hàn Vũ, nhưng vì Hàn Vũ không muốn nói. Hắn sẽ không bức ép Hàn Vũ, thời điểm nên nói, Hàn Vũ khẳng định sẽ nói cho hắn biết.
Dù cho đến cuối cùng phát hiện mình bị lừa dối, hắn cũng sẽ không hối hận.
Nếu sợ, hắn sẽ không chọn một người nữ nhân bí ẩn như nàng làm nương tử.
"Được rồi...!"
Hàn Vũ đào gà ăn mày lên chia cho mọi người, Nam Dương Huyễn chưa từng ăn gà ăn mày, lúc này không biết nên ăn như thế nào mới đúng.
Hàn Vũ hướng dẫn cận kẽ, nàng quyết định, về sau sẽ phát triển món ăn độc môn gà ăn mày này.
Ăn xong gà ăn mày, thu dọn đồ đạc, sáu người Hàn Vũ đi sâu vào trong Huyễn Lâm
Bên trong chờ đợi bọn họ là cái gì, bọn họ không biết, duy nhất chỉ biết là ở một nơi nào đó, nhất định sẽ gặp Bắc Trấn Thiên.
Càng đi càng xa, sâu trong Huyễn Lâm, âm khí càng ngày càng dày đặc.
Xem ra, hai người đi sau lưng Nam Dương Huyễn có võ công chỉ số không yếu, người bình thường, không thể nào có thể kháng trụ âm khí này mà không bị ảnh hưởng gì.
Hàn Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Thạc, sắc mặt của hắn tái nhợt, hình như sắp không trụ được nữa rồi.
"Đệ đệ, đệ không cần đi theo, đệ đi về trước đi, đệ mang huyết mễ về là được rồi, dù sao chúng ta đã thắng cuộc tỷ thí này rồi, chiến quyền đã thuộc về Đông Lâm quốc, sâu trong Huyễn Lâm, không biết có nguy hiểm gì đang chờ chúng ta, ta không yên tâm về đệ."
Hàn Vũ khuyên Hàn Thạc rời đi, nàng không muốn người mình quan tâm gặp phải nguy hiểm gì.
"Không được, vậy sao có thể, tỷ tỷ cũng có thể đi vào, tại sao đệ có thể lâm trận bỏ chạy, đệ chính là con trai của Hàn tướng quân, biết có nguy hiểm liền lùi bước, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn cho đệ bị người chê cười sao!"
Hàn Thạc là một đức trẻ bướng bỉnh. Nhưng chính sự bướng bỉnh này tạo nên sức hút và khí phách của hắn, hắn không phải một người tham sống sợ chết.
Quân Tà Diễm nhìn thấy tất cả, hắn lấy từ trong ngực ra một vật có hình dáng giống như phi tiêu đưa cho Hàn Thạc.
"Linh Lung tiêu?"
Hàn Thạc nhận lấy thứ mà Quân Tà Diễm đưa cho, cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận ra, đây chính là tuyệt đối hộ thể Linh Lung tiêu.
"Tỷ phu, đây chính là Linh Lung tiêu có đúng hay không?"
Vẻ mặt Hàn Thạc vô cùng kích động, có thể nhận thấy cái được gọi là Linh Lung tiêu hiếm thấy như thế nào.
"Đúng"
Mặc của Quân Tà Diễm lại rất bình thản, không vì cái Linh Lung tiêu đó mà cảm thấy vui mừng.
"Cho đệ?"
Hàn Thạc không thể tin được, Quân Tà Diễm lại cho hắn Linh Lung tiêu, đây chính là bảo bối, truyền thuyết kể rằng Linh Lung tiêu là Hộ Thân Phù của Thánh Giả đời trước, nhưng mà tại sao Quân Tà Diễm lại có thể có nó được.
"Quà gặp mặt"
Ách.., cái quà gặp mặt này cũng quá quý giá rồi.
"Ha ha ha, vậy đệ cũng không khách khí nữa..., tỷ tỷ đệ liền giao cho huynh á! Ha ha ha"
"Tiểu tử thúi, chẳng lẽ đệ lấy cái tiêu dỏm này đến để so sánh với ta sao? Một cái tiêu dỏm liền bán đứng ta."
Hàn Vũ không phục Ặc, cái tiêu này đáng giá vậy sao?
"Tỷ tỷ, cái này cũng không phải là tiêu dỏm, công dụng của cái tiêu này rất nhiều, không chỉ có thể hộ thể không bị âm khí xâm nhập, còn có thể trừ độc!”
"Thần kỳ như vậy? Cái Linh Lung tiêu này lại thần kỳ như vậy sao? Làm sao có thể?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.