Hàn Vũ cũng nghe được những âm thanh nghị luận ầm ĩ phía dưới khán đài, dĩ nhiên nàng biết mấy người dưới đó nói những gì, từ xưa đến nay công cao hơn chủ đều không có kết quả tốt. Vậy Hàn gia... phải làm thế nào cho đúng. Hàn Vũ nhìn về phía sau lưng Quân Tà Diễm, chàng, có thể đánh vỡ hết thảy những khuôn phép cũ này hay không? Quân Tà Diễm cầm tay Hàn Vũ, khích lệ nàng, Hàn Vũ nhìn thấy Bắc Trấn Thiên dưới đài đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt, trong mắt của hắn phát ra sự tàn khốc, bắn về phía bọn họ đang cầm tay nhau. Quân Tà Diễm là ai, sao lại không cảm thấy ánh mắt chứa sự tàn khốc đó, hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào tròng mắt của Bắc Trấn Thiên, không có áp đảo, mà là. . . Rõ ràng khiêu khích. [diendanlequydon] Quân Tà Diễm nhếch miệng lên, nhìn về phía Bắc Trấn Thiên, tay đang nắm tay Hàn Vũ còn sờ sờ mu bàn tay của nàng. . . Không ngờ Quân Tà Diễm cũng có một mặt ấu trĩ như thế. "Trận đầu tỷ thí, cưỡi ngựa bắn đồng tiền, Đông Lâm Quốc thắng." "Nha. . . Nha" dân chúng của Đông Lâm Quốc dưới khán đài giơ hai tay lên thật cao hoan hô. "Ha ha ha ha, tốt, Hàn tướng quân, hôm nay, trẫm chính thức phong ngươi là Đệ Nhất Dũng Sĩ Đông Lâm Quốc, khác họ Vương Gia, Hàn vương, đời đời thừa kế" "Thần tạ chủ long ân" Đây thật là Hoàng thượng ban ân, khác họ Vương Gia, còn đời đời thừa kế. Như vậy nói cách khác, muốn lật đổ Hàn gia, cũng không dễ dàng nữa rồi. Vương Gia, ngoại trừ những mảnh đất phong ở ngoài, nhưng có thể xây dựng quân đội của mình, mặc dù quy định về nhân số, nhưng lại không quy định về thực lực. [diendanlequydon] "Hoàng thượng anh minh, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Dưới đài bách tính Đông Lâm Quốc cũng phấn chấn. "Hiện tại tỷ thí trận thứ hai, lần này chiến quyền, Đông Lâm quốc ở vào thế bắt buộc." Quân Phong Hiếu vô cùng tự tin nói, hắn nghĩ khi lấy được chiến quyền chính là thời điểm cần ra một quyết định quan trọng, đồng thời sửa trị một vài người vô pháp vô thiên. "Trận thứ hai, tỷ thí đối chiến, Tứ Quốc chia làm hai tổ, hai người thắng cuộc sẽ tiếp tục tỷ thí trận cuối. Trong quyết đấu, không được sử dụng ám khí, vũ khí, nếu xuất hiện vũ khí, trực tiếp hủy bỏ tư cách tranh tài. Bây giờ bắt đầu bốc thăm để biết đối thủ của mình là ai!” "Bốn vị quốc chủ xin mời" Bốn vị quốc chủ được mời đến trong sân tỷ thí, ở trước mặt bọn họ là một cái mâm, trên mâm chia ra có bốn bảng hiệu, mỗi mặt trái bảng hiệu có mấy chữ, theo thứ tự là 1, 2. Bắt được số một chính là một tổ, bắt được số hai chính là một tổ. "Quốc gia thắng vòng một chọn người cuối cùng. Bắc quốc chủ, trước hết mời ngài " Bắc Trấn Thiên tiến lên, tiện tay cầm một tấm bảng mở ra, là số một, đối với hắn mà nói, cuộc tỷ thí nào cũng không đáng lo, lần này nếu không lấy được chiến quyền, như vậy, hắn nhất định phải lấy được Hàn Vũ. "Nam quốc chủ, xin mời" Nam Dương Huyễn tiến lên, mở ra bảng hiệu, là số hai, hắn nghĩ, xem ra muốn trực tiếp loại Bắc Tuyết quốc là không thể nào . "Tây quốc chủ, xin mời" Tây Hạo Nhiên tiêu sái tiến lên, lần này hắn tới, giống như không phải tới tỷ thí, mà là tới chơi . [diendanlequydon] "Một, Bắc quốc chủ, lần trước không có cơ hội đối chọi, lần này, chúng ta có cơ hội tốt rồi." Tây Hạo Nhiên rất muốn đối chiến với Bắc Trấn Thiên, rốt cuộc lần này như ý muốn. "Ha ha ha, Tây quốc chủ, Bắc Tuyết quốc, cuộc tỷ thí này ta không ra tỷ thí.” Nói xong Bắc Trấn Thiên xoay người rời đi, bảng hiệu còn dư lại không có mở ra cũng biết là số hai, Đông Lâm quốc đối chiến với Nam Dương quốc, là nước năm trước đoạt được chiến quyền. Xem ra, lần này có chút khó rồi. "Trận đầu Bắc Tuyết quốc đối chiến với Tây Phong quốc. Thí sinh dự thi của hai nước xin mời ra sân. " "Thất nương, ngươi lên, ha ha ha, cái tên Tây Hạo Nhiên kia, đối với nữ nhân không có biện pháp, bọn họ cho là Bắc Tuyết quốc ta không có phụ nữ sao! Ha ha ha" Bắc Trấn Thiên nhìn về phía người nữ nhân giả nam trang kia nói. "Dạ, quốc chủ" "Nhớ, lúc quan trọng, hãy cho Tây Hạo Nhiên kia biết ngươi là nữ, ha ha ha ha, cuộc tỷ thí này, chỉ được thắng không được bại, có nghe hay không" Bắc Trấn Thiên nói với giọng nghiêm nghị, mệnh lệnh đưa xuống, chỉ được thắng không được thất bại, một chút hắn cũng không có thay đổi, mặc kệ thất nương cố gắng như thế nào, cũng không chiếm được một vị trí trong lòng Bắc Trấn Thiên. Tại sao nhiều người yêu thích nàng, nhưng nàng lại một lòng một dạ với một người không có tim, không có tình cảm với mình. Một người nam nhân không có tình cảm chân chính, một người đứng đầu một nước, không nhất thiết phải cần tình cảm, nhưng tim của mình, đã không còn chịu nghe mình khống chế. "Dạ, quốc chủ, thất nương, sẽ không để cho ngài thất vọng." Đúng, cuộc tỷ thí này, nàng nhất định phải thắng, nếu như không thắng, nàng nguyện ý vì Bắc Trấn Thiên mà vào sân, sao có thể để cả ngày hắn đối chọi với Đông Lâm quốc. Nàng không phải là không hiểu, chỉ là nhất định phải làm bộ như không hiểu, nữ nhân quá thông minh, đối với người có địa vị mà nói, quá mức nguy hiểm, lợi dụng xong, cũng là ngày chết của mình. Thất nương đi tới nơi tỷ thí, ánh mắt của Bắc Trấn Thiên trước sau không có dừng ở trên người của nàng, ha ha ha, thất nương, người cũng như tên, thật rất thê lương. "Xin mời" thất nương cúi đầu ôm quyền về phía Tây Hạo Nhiên. Mặc kệ sử dụng chiêu thức gì, điều nàng cần phải làm , đó chính là thắng, coi như bán thân thì như thế nào. Thực lực của hai người quả thực chênh lệch, thất nương căn bản không phải là đối thủ của Tây Hạo Nhiên, Tây Hạo Nhiên đang muốn một kiếm đánh tới thất nương thì thất nương xoay người một cái né tránh, nhưng kiếm kia không biết là cố ý, hay là vô tình, cũng không biết rốt cuộc là thất nương cố ý sai lầm, thắt tóc bằng sợi tơ của cô ấy, bị kia thanh kiếm đẩy ra, cắm ở bên trong khoảng ba nghìn sợi, một trâm cài tóc rất tinh xảo rớt xuống. Tóc tán lạc, thất nương phối hợp xoay người, khóe miệng của nàng còn vương máu, một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, hiện ra ở trước mặt mọi người. Người trực tiếp ửng đỏ, lướt nhẹ qua má đào, giả vờ duyên dáng, giai nhân dáng vẻ xinh đẹp "Là nữ, là nữ" "Bắc Tuyết quốc thật là có nhiều nhân tài đáng chú ý, xem ra chỉ số võ công của cô gái này đã đạt tới thiên thê tầng thứ hai rồi." "Ai, đáng tiếc, nếu nàng không nhận thua, thì sẽ chết ở dưới kiếm Tây quốc chủ." "Ha ha ha, cũng không nhất định, ngươi có điều không biết, Tây quốc chủ đối với nữ nhân, rất thương hoa tiếc ngọc, nói không chừng, Tây quốc chủ sẽ nhận thua." "Làm sao có thể, đây là tranh đoạt chiến quyền, Tây quốc chủ cũng không phải là trẻ con, coi như là đam mê sắc đẹp, làm sao có thể lại đem chiến quyền ra mà cười giỡn." Người ở dưới đài nghị luận ầm ĩ. Trên khán đài Hàn Vũ, nhìn vẻ mặt thê lương của thất nương, xem ra, nữ nhân này đã lâm vào lưới tình rồi, tất nhiên tất cả không thể đoán được, sinh mạng tính là cái gì, chỉ cần một câu nói của người kia, sinh mạng đều được vứt bỏ. Ha ha ha, đừng bảo là thất nương, ngay mình cũng không biết có trải qua như vậy không. "Ngươi. . . Ngươi là thất nương" Tây Hạo Nhiên ở sân tỷ thí đột nhiên kinh ngạc. Nhớ lại mười năm trước chính là cái cảnh tượng kia. Cũng là tư thế đó, cũng là vẻ mặt đó, mặc dù không giống nơi chốn, nhưng là, Tây Hạo Nhiên làm sao lại nhớ lầm. Tây Hạo Nhiên nhớ lại chuyện tình mười năm trước. Mười năm trước "Ha ha ha, tên tiểu tử nhà người chỉ số võ công cũng chẳng qua là như thế, còn dám tới đây khiêu khích, đi về nhà tìm vợ đi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]