Khi ba người Hàn Vũ đến hoàng cung thì nơi đó đã cực kỳ náo nhiệt, không có hơi thở áp bức hay không khí trang nghiêm như ngày thường Bây giờ trong cung, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cung nữ và thái giám. Ba người Hàn Vũ đến cung điện trong hoàng cung, hôm nay rất khác, bình thường trong đại điện không cho phép nữ nhân đi vào, nhưng hôm nay, bên trong ai cũng có thể vào. Bọn người Hàn Vũ tới không quá muộn cũng không quá sớm, ba nước thì đã có hai quốc chủ đến. Bắc quốc chủ Bắc Trấn Thiên, không biết tâm cơ người này như thế nào, nhưng khi hắn nhìn Hàn Vũ, ánh mắt đó toát lên khí thế áp bức, khiến Hàn Vũ rất không thoải mái.[pedieu.dđlqđ] Phía sau hắn là một nam tử, không, chính xác mà nói phải là một cô gái, mặc dù nàng kia nữ giả nam trang, nhưng vẫn bị Hàn Vũ nhìn một lần liền nhận ra. Một thân nam trang, cô gái đứng ở bên trái Bắc Trấn Thiên, tay cầm một thanh bảo kiếm, bảo kiếm thượng khảm một Lam Bảo Thạch rất lớn, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Là một cực phẩm. Nử tử kia mày thanh mắt đẹp, phần môi điểm hồng, hai má mềm mại muốn búng ra nước, trang phục như vậy, sắc nghệ song toàn, làm cho người ta không muốn nhận ra nàng là nữ tử cũng không được. Hàn Vũ quan sát cô gái kia, đồng thời, nàng kia cũng nhận thấy ánh mắt của Hàn Vũ, cũng quay ra quan sát Hàn Vũ. Hàn Vũ không son phấn, trang phục nhẹ nhàng phong thái càng thêm yểu điệu, quần áo không sặc sỡ, không tệ, chắc không phải là người đẹp vô dụng, thế nhưng không biết thực lực như thế nào. Hàn Vũ làm ra phong thái điềm đạm, làm cho người khác có cái nhìn sai lầm, thật ra một chút chỉ số võ công nàng đều không có Nàng không có dung mạo xinh đẹp, lại khiến người khác cảm thấy nàng khác biệt, trên người Hàn Vũ tản ra hương thơm, thanh nhã thoát tục. Cảm giác đầu tiên nàng mang lại cho người khác là nữ tử này rất thông minh. Khi Bắc Trấn Thiên thấy Hàn Vũ đặc biệt trang điểm vốn định lại gần trêu đùa một phen, thế nhưng Hàn Vũ lại đi về hướng Nam quốc chủ. Nam quốc chủ Nam Dương Huyễn, bên ngoài tỏ ra thản nhiên, không mưu cầu gì, nhưng trong lòng...Một quốc chủ, khí chất thanh nhã thoát tục, có thật như bề ngoài không hay vì che giấu tốt, hoặc còn có nguyên nhân khác? Con người thật của hắn có giống với những gì hắn đang biểu hiện bên ngoài hay không? Hàn Vũ cũng không muốn hiểu rõ, vua của một nước, dù có kết giao cũng không thân quen, ở trong mắt bọn họ, trừ lợi ích ra không còn gì. Giữa Nam quốc chủ và Bắc quốc chủ, nếu phải lựa chọn người kết giao, Hàn Vũ cảm thấy Nam Dương Huyễn xứng đáng kết giao hơn Bắc Trấn Thiên. Hàn tướng quân và Tiểu Chính Thái đều có việc phải làm, cùng Hàn Vũ vào đại điện xong vội vã rời đi. [pedieu.dđlqđ] Hàn Vũ đến trước mặt Nam Dương Huyễn, bái kiến theo tiêu chuẩn cung lễ, bởi vì hôm này đặc biệt, thân phận đặc thù, Hàn Vũ không thể không hành lễ với hắn. Nam Dương Huyễn mới đỡ Hàn Vũ đứng dậy, liền nghe Bắc Trấn Thiên nói "thể diện Nam quốc chủ thật lớn, Vũ nhi, nơi này không chỉ có mình hắn là quốc chủ" Những câu châu ngọc, chữ chữ có lý, quả thật, nơi này, hắn cũng là một quốc chủ, Hàn Vũ hành lễ Nam Dương Huyễn, nếu không hành lễ Bắc Trấn Thiên, dù nói thế nào, đều là Hàn Vũ thất lễ. Hàn Vũ không nói hai lời, bái kiến Bắc Trấn Thiên theo tiêu chuẩn cung lễ "Bắc quốc chủ thật lễ độ, sao ngài biết ta sẽ không hành lễ với ngài? Hôm nay là hội nghị Tứ quốc, chiến quyền vẫn còn ở Nam quốc, tiểu nữ tử đi vào, đương nhiên phải hành lễ với quốc chủ lớn nhất trước, thể hiện sự tôn trọng của Đông Lâm quốc đối với chiến quyền, Bắc chủ quốc, sao ngài lại nói những lời kia?” "Ha ha ha, Vũ nhi thật là thông tuệ, ngược lại ta muốn xem thử ngươi sẽ ứng phó như thế nào khi ta nói ra yêu cầu của mình với Đông quốc chủ, ha ha ha” Bắc Trấn Thiên không so đo giọng điệu nói chuyện của Hàn Vũ, bởi vì, không lâu nữa, Hàn Vũ sẽ thuộc về hắn. Hoa hồng có gai mới khiến hắn có tham vọng chiếm hữu. Mặc dù nghi ngờ, nhưng Hàn Vũ biết, hiện tại hỏi Bắc Trấn Thiên, hắn cũng sẽ không trả lời. Hàn Vũ không sợ hãi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, sau lưng Hàn Vũ, còn có Hàn gia, dù thế nào, nàng còn có Quân Tà Diễm ở sau lưng nàng, ủng hộ nàng. "Hàn cô nương, không cần để ý lời nói của Bắc quốc chủ, ngươi chỉ cần làm theo ý muốn của bản thân là được!” Nam Dương Huyễn nói với Hàn Vũ câu này là có ý gì, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Bọn họ cùng một chiến tuyến sao? Dường như không phải, hôm nay, Tứ Quốc đều là đối địch, vì chiến quyền, các nước đều không từ thủ đoạn muốn lấy được nó. Hàn Vũ là người Đông Lâm quốc, là nữ nhi Hàn tướng quân, nàng cũng không khác gì bọn họ, đều sẽ tìm mọi cách đoạt chiến quyền. "Nam quốc chủ, ngài đừng gọi ta là Hàn cô nương, nếu như không ngại gọi ta Vũ Nhi là được” [pedieu.dđlqđ] Hàn Vũ cũng không phải cố tình kết giao, mặc dù Vũ nhi dành cho người thân gọi, nhưng nếu để vua một nước gọi Hàn Vũ, thì không ổn, huống chi một cái tên mà thôi, Hàn Vũ cũng không quan tâm nhiều. "Vũ nhi? Ha ha ha, được, Vũ nhi, Yến tử" Yến tử trên người Hàn Vũ. . . Nam Dương Huyễn lại dùng ánh mắt thương nhớ người thân nhìn Hàn Vũ, ánh mắt thâm tình ấy, chất chứa quá nhiều tình ý, xem ra, cô gái tên Yến Tử thật hạnh phúc. Tối thiểu, so với mình khi còn ở thế giới kia thì nàng ấy hạnh phúc hơn. "Nam quốc chủ, Vũ Nhi có một chuyện, không biết có nên nói hay không" Hàn Vũ nhìn vào mắt Nam Dương Huyễn, nơi đó bộc lộ rất nhiều tình cảm, nàng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kỳ dị . "Vũ Nhi, ngươi cứ việc nói" Nam Dương Huyễn không muốn cùng Hàn Vũ có khoảng cách, Vũ Nhi rất giống Yến Tử, rốt cuộc trùng hợp, có lẽ là trời cao cho hắn một cơ hội bù đắp. "Nam quốc chủ, tiểu nữ tử chỉ có một đệ đệ, Vũ nhi nghĩ. . . Muốn cùng Nam quốc chủ kết bái, chẳng biết có được không?" Hàn Vũ nói xong, quan sát Nam Dương Huyễn, thấy vẻ mặt không thể tin của Nam Dương Huyễn, xem ra, lần này, thật sự là Hàn Vũ đường đột "Ha ha ha, Nam quốc chủ, Vũ Nhi không có ý gì khác, là Vũ Nhi đường đột, Nam quốc chủ không cần để trong lòng, Vũ Nhi chỉ là nhất thời xúc động , mạo phạm" Hàn Vũ thật là ngây thơ đáng yêu, Nam Dương Huyễn —— vua một nước, lần trước đoạt được chiến quyền, sao lại cùng với nàng một nữ nhi tướng quốc Đông Lâm quốc kết bái chứ? Không nói vấn đề thân phận, hai nước bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, một là vua một nước, một là nữ nhi tướng quân, đến lúc đó, bị chỉ trích sẽ chỉ có một mình Hàn Vũ Người đời chỉ nói nữ nhi tướng quân là kẻ phản quốc, chứ không nói Nam quốc chủ, là một Hán gian. Hàn Vũ cười rời đi, lại bị Nam Dương Huyễn kéo tay. Hàn Vũ không rõ nguyên do nhìn Nam Dương Huyễn, chỉ nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và mừng rỡ của hắn! Tầm mắt của mọi người cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn. Đường đường Nam quốc chủ, ở trong đại điện Đông Lâm quốc, đùa giỡn nữ nhi Hàn tướng quân chiến danh hiển hách Đông Lâm quốc, có kịch hay để xem rồi. Thời điểm mọi người ở đây chờ xem kịch vui, một tiểu thái giám đi vào truyền lời mà cắt đứt. "Hàn cô nương, hoàng thượng triệu kiến" Nam Dương Huyễn vốn muốn nói cái gì, lại bị cắt đứt. Đành phải buông tay Hàn Vũ rời đi. Sau khi Hàn Vũ rời đi, Bắc Trấn Thiên nhìn Nam Dương Huyễn, tầm mắt hai người chạm nhau, cọ sát tạo ra tia lửa. Không khí trong đại điện trong nháy mắt như đóng băng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]