Giằng co một ngày,Hàn Vũ cũng chưa ăn được cái gì, hiện tại nàng cảm thấy đói nhũn cả haichân, hôn mê gần nửa ngày hiện tại chắc đã ba bốn giờ chiều đi, tới nơinày được một khoảng thời gian rồi mà nàng còn chưa phân biệt được thờigian, chỉ có thể nhìn trời mà suy đoán, sáng rời giường, tối lại thìngủ, có thời gian nàng phải nên tìm hiểu rõ ràng một chút mới được.
Hàn phu nhân nói chuyện với Hàn Vũ một hồi lâu mới yên tâm rời đi, trướckhi đi còn không quên dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu cảm thấy mệtthì không cần đi dự yến tiệc tối nay, nói đùa sao? đi vào nơi này khôngcó gì để giải trí , làm sao nàng có thể bỏ qua được dịp náo nhiệt này cơ chứ. Nghỉ cũng không cần nghỉ, tối nay nàng nhất định phải đi.
Thời điểm Hàn Vũ đang đói bụng Thúy Trúc liền mang vào một mâm điểm tâm thơm ngon, thật là nha đầu hiểu ý, tính tình lại tốt, lớn lên lại giống mộttinh linh, làm sao có thể ở phủ tướng quân làm nha hoàn mãi được.
"Thúy Trúc, em còn...còn người nhà hay không?" Hàn Vũ muốn giúp Thúy Trúc cómột cuộc sống an bình nên cố tình tìm hiểu một chút.
"Tiểu thư,nhà nô tỳ chỉ còn có một mình nô tỳ. nô tỳ là do phu nhân nhặt về, thờiđiểm người mất tích vào mười ba năm trước, hầu như toàn bộ người trongphủ đều đi ra tìm kiếm, nhưng không tìm được người lại mang theo nô tỳtrở về, phu nhân đối với nô tỳ tốt lắm, có thể là do nữ nhi của người vô duyên mất tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/1633907/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.