Hàn Vũ cùng Quân TàDiễm ngồi ở trong rừng cây nhỏ, ngẩng đầu có thể thấy bọn họ bị lá câyche kín hết bảy tám phần, vì sao mỗi lần gặp Quân Tà Diễm đều là buổitối đây?
"Cám ơn ngươi" Hàn Vũ nhìn Tà Diễm, thật chân thành cảm tạ.
"Không cần" Tà Diễm biết Hàn Vũ cảm tạ cái gì, nhưng hắn không muốn hai ngườitrở nên mất tự nhiên như vậy, cũng không muốn nàng có tư tưởng khách khí với hắn
"Có phải ngươi bị thương?" Hàn Vũ vẻ mặt lo lắng. Tà Diễm nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.
"Ừ, bị thương" Hắn trả lời vô cùng chân thành.
"Có nghiêm trọng không?" Hàn Vũ nghe được câu trả lời của hắn càng thêm lo lắng.
"Rất nghiêm trọng" Đột nhiên Tà Diễm nổi lên tư tưởng muốn đùa giỡn với Hàn Vũ.
Hàn Vũ bắt gặp tia giảo hoạt chợt lóe trên mặt Tà Diễm, thầm nghĩ có lẽ hắn bị thương là thật, tuy nhiên không có nghiêm trọng đi. Đột nhiên Hàn Vũ ra tay, công kích về phía Tà Diễm, hắn sợ Hàn Vũ bị thương nên không sử dụng công lực đối chiến, mấy chiêu đã chế ngự được Hàn Vũ.
"Nhìn ngươi sinh long hoạt hổ ( sinh khí dồi dào, khỏe mạnh),chắc hẳn là thương thế đã được chữa tốt?"
"Còn không có tốt lắm"
Hàn Vũ quyết định không hỏi hắn vấn đề này nữa.
"Tà Yêu tra xét chuyện tình của ngươi trong 18 năm qua"
"À, khẳng định hắn không thu được cái gì?"
"Làm sao ngươi biết? Trong tứ quốc không có bất kỳ người nào Tà Yêu khôngthể tra ra lý lịch được, nhưng hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/1633901/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.