Vũ Quân là một cônhi rất bình thường, nhưng khi Vũ Quân nói với người khác cô là một cônhi bình thường thì họ lại nói: "Là cô nhi đã không phải là điều bìnhthường rồi" Có phải không?
Vũ Quân không hướng nội, không đa sầu đa cảm, nhưng cô hay mơ tưởng nhiều chuyện tình mà các bạn đồnglứa tuổi sẽ không mơ tưởng, mặc dù cô cũng không biết những chuyện nàycác bạn có nghĩ tới hay không?
Thời điểm Vũ Quân còn rấtnhỏ cô đã bị bỏ rơi, ngày đó rất lạnh, khi đó cô được bao kín đặt imlặng trước cửa cô nhi viện, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, VũQuân hình như cảm giác bị từ bỏ chợt khóc thét lên làm quấy nhiễu giấcngủ của viện trưởng, cứ như vậy Vũ Quân ở cô nhi viện lớn lên từng ngày, những điều này đều do viện trưởng đã nói lại với cô.
Thời thơ ấu Vũ Quân cũng không được xem là nghịch ngợm lắm, cũng có ngườiđến nhận nuôi chính là cô không muốn rời đi, đối với cô mà nói chamẹ là một từ ngữ xa lạ, không có một chút cảm giác ấm áp.
Thời cấp ba, Vũ Quân dạy vũ đạo tại một nhà hàng ăn đêm, cô thích vũđạo, cũng rất có thiên phú, thời điểm cô gặp chuyện phiền não, cô sẽ mởâm nhạc tối đa, sau đó tận tình khiêu vũ, nhảy đến khi không còn thểlực, không còn phiền não mới thôi. Vũ Quân muốn học đại học, nhưng côkhông nghĩ lại muốn cô nhi viện giúp đỡ mình cái gì vì vậy đã tự mìnhkiếm tiền. Từ hồi học cấp ba đến nay, cô rất ít có thời gian ăn ngủ cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-phuc-hac-cua-yeu-nghiet/1633870/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.