Y Ân ngoan ngoãn ngồi ở trong xe ngựa, nghe thanh âm trục xe lăn lộn, mắt tiệp sợ hãi nhắm chặt, nghĩ muốn cùng phụ thân cùng một chỗ, lại sợ làm cho hai người bắt đầu tranh chấp nữa. Phong Nhã kéo chặt màn xe, liền cũng tọa lại đây, đem Y Ân ôm tọa trên đùi. Bên trong xe cũng giống như là một loại phòng ngủ nhỏ, thêu kim cẩm tháp, gỗ lim ải bàn, chén ngọc lưu ly đầy đủ mọi thứ. Trên bàn còn có ấm áp đồ ăn, Phong Nhã ôm lấy Y Ân chuyển qua trước bàn, lấy tay chọn một miếng cá hấp, rút xương rồi đưa đến trong miệng Y Ân.
Y Ân mấy lần định nhả ra, sau đó lại có chút luyến tiếc nuốt vào. Đồ ăn với hắn mà nói vẫn như cũ rất quý, nhớ lại lần đó phụ thân có ép Y Nhi ăn, đó là lần đầu tiên Y Nhi được ăn ngon đến như vậy, cũng là mười mấy năm qua lần đầu ăn no, sau đó lại gặp Nhã thoạt nhìn có vẻ hung hăng nhưng cũng rất ôn nhu uy rất nhiều thứ tốt, trải qua bao ngày như thế, đã làm cho hắn nghĩ lại về chuyện trước đây thật lâu thật lâu.
Y Nhi cũng không phải là người được sủng ái, giống như mẫu thân những lúc ngẫu nhiên cao hứng cũng sẽ khen Y Nhi vài câu, nhưng phần lớn thời gian là luôn tức giận đánh mắng Y Nhi. Không biết hạnh phúc như lúc này có thể có bao lâu, không dám dùng nhiều, thầm nghĩ phải giấu bớt đi, đến khi nào khổ sở chống đỡ không được mới lặng lẽ xuất ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-nhi-bat-cu-cung-chieu-nguoi-khong-du/563880/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.