Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hạ Du
Beta: Yuri
Quý Tẩu cảm nhận được động tác của Uông Bình trên đầu mình, mỉm cười híp mắt, cúi đầu ngoan ngoãn "ừm" một tiếng.
Đào Nhã Bách đứng một bên: "..."
Sao cái này không giống với những gì được nói tẹo nào hết vậy???
Trong kịch bản tôi cầm, thiết lập của hai người không có viết như thế mà?
Đào Nhã Bách cảm thấy vô cùng nghi ngờ nhân sinh, nhưng mà, chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm cô sụp đổ! Lòng theo đuổi anh Uông Bình của cô vẫn chưa chết!
Đào Nhã Bách rút ra đôi đũa duy nhất chưa được bóc vỏ từ tên tay trợ lý, đi tới bên người Uông Bình, dịu dàng nói: "Anh Uông Bình, trưa nay cùng nhau ăn cơm được không? Em vừa mới đặt một nồi lẩu cay Tứ Xuyên."
Thử hỏi trên đời này làm gì có ai không thích lẩu cay chứ!
Uông Bình vừa chuẩn bị gật đầu thì nghe thấy giọng Quý Tẩu bên cạnh mang theo áy náy: "Anh Uông Bình, mọi người ăn đi."
Ánh mắt Uông Bình di chuyển lên người Quý Tẩu, nhìn Quý Tẩu đang nở nụ cười xin lỗi: "Bụng em không thoải mái, em qua bên kia ngồi một chút."
"Vẫn thấy không thoải mái?" Uông Bình cũng không để ý đến món lẩu cay thơm hay không thơm nữa, cau mày nhìn Quý Tẩu, "Hôm qua không cho uống nước đá thì cậu không nghe, giờ thì biết rồi chứ!"
"Thật xin lỗi... Sau này sẽ nghe anh Uông Bình hết."
Có thể là do không thoải mái, sắc mặt Quý Tẩu cũng lộ ra chút mệt mỏi, Uông Bình nhìn anh một chút, lòng cũng mềm xuống, không đành lòng nói tiếp.
"Quên đi." Uông Bình nói, "Nhắc mới nhớ, hôm qua anh Trạch Dương nói sẽ hầm canh xương sườn cho tôi, cũng coi như thanh đạm, cậu ăn một chút nhé?"
Quý Tẩu mỉm cười gật đầu: "Vâng."
Uông Bình gọi trợ lý lấy thêm một bộ chén đũa, trước khi đi cũng không quên nói xin lỗi với Đào Nhã Bách: "Xin lỗi, mọi người cũng mau mau ăn cơm đi, hôm nay tôi và Quý Tẩu không tham gia cùng được."
Nụ cười trên mặt Đào Nhã Bách xuất hiện vết rách, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mà nói: "Vâng."
Tâm tư Uông Bình đều đặt trên người Quý Tẩu, cùng anh đi báo cho trợ lý một tiếng, trợ lý nghe xong nhanh chóng rời khỏi phòng chụp ảnh, Uông Bình ngồi xuống, thìa ngậm trong miệng tiếp xúc với đầu lưỡi, nhìn mấy món ăn trên mặt bàn.
"Học đệ." Uông Bình lấy thìa ra, đâm vào phía trên món trứng hấp phù dung, múc một thìa bỏ vào bát Quý Tẩu, "Cái này thanh đạm, cậu ăn thử một chút, không muốn ăn thì đưa lại cho tôi."
"Vâng." Quý Tẩu cúi đầu, cắn một miếng nhỏ, "Ngon lắm, cảm ơn anh Uông Bình."
Đào Nhã Bách ngồi trước nồi lẩu cay, trong miệng còn cắn một miếng thịt ba chỉ, nhìn thấy cảnh này, cảm giác tất cả thức ăn đều mất đi mọi mùi vị, chỉ còn lại mỗi vị chanh.
Chua chua chua!! Cô cảm thấy chua muốn chết rồi!!
Trần Nguyên nhìn theo ánh mắt Đào Nhã Bách, yên lặng bật cười, lắc đầu một cái, gắp một con tôm chiên bỏ vào bát Đào Nhã Bách.
"Chị Đào, ăn tôm đi." Trần Nguyên khuyên giải.
Đào Nhã Bách nhìn con tôm, lại quay qua nhìn Quý Tẩu đưa bát cho Uông Bình xin thêm trứng chưng, giận đến kẹp tôm lên ném trở về bát Trần Nguyên, tức giận nói: "Tôi không ăn! Tự cậu ăn đi!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bữa cơm này Đào Nhã Bách cảm thấy chua như ăn mười quả chanh vậy, nhưng cô cũng không định từ bỏ, cô, Đào Nhã Bách, một cô gái có thể giảm bốn mươi cân (~20kg),tuyệt đối là tuyển thủ ý chí kiên cường, càng khó khăn thì càng mạnh mẽ.
Bữa cơm này Đào Nhã Bách chưa ăn được bao nhiêu, thấy Uông Bình buông đũa lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía cậu.
Nhưng mà, Đào Nhã Bách vừa đi được hai bước, trợ lý của Uông Bình đã trở về, Uông Bình đang dùng cơm vội vàng để bát đũa xuống, đứng dậy đi về phía trợ lý.
Đào Nhã Bách ngây người tại chỗ.
"Chị Cổ Vịt." Đào Nhã Bách vừa chuẩn bị đi theo, Quý Tẩu vốn đang ngoan ngoãn uống canh ngẩng đầu lên gọi cô lại.
"Có chuyện gì?"
Quý Tẩu mở điện thoại di động, giơ lên cho Đào Nhã Bách nhìn, hỏi: "Chị biết đây là cái gì không?"
Giữa hai người có một chút khoảng cách, hơn nữa một ngồi một đứng, Đào Nhã Bách híp mắt lại nhìn, cảm giác trên màn hinh khóa là một sản phẩm thủ công có chút xấu xí. Hình như cái đó là, một bình sứ có hai tay quai?
Còn cắm một đóa hoa mai vàng?
Cái này có ý nghĩa gì sao?
"...Đây là cái gì?" Đào Nhã Bách chỉ có thể hỏi.
"Đây là bình sứ anh Uông Bình tặng tôi."
Đào Nhã Bách: "..."
"Anh Uông Bình tự mình làm." Quý Tẩu quay điện thoại về hướng mình, nhìn màn hình khóa mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Đào Nhã Bách thấp giọng nói: "Toàn thế giới chỉ có một cái này, anh ấy tặng cho tôi."
Đào Nhã Bách: "..."
Hiểu rồi! Đào Nhã Bách nghe hiểu rồi!!!
Đây là Quý Tẩu đang tuyên bố chủ quyền, đang cảnh cáo cô.
Cậu cho là việc đơn phương tuyên bố chủ quyền như vậy bà sẽ sợ hả!
Đào Nhã Bách đang định vén tay áo đánh lại thì nhìn thấy Uông Bình đang cầm một túi nước nóng nho nhỏ tới, mắt nhìn thẳng đi sát qua vai Đào Nhã Bách, ngồi lên ghế, trực tiếp để túi nước nóng vào ngực Quý Tẩu.
"Hôm trước cậu cho tôi dùng cái đó." Uông Bình vừa giải thích vừa ăn thức ăn, "Đúng lúc hôm nay để cậu dùng, đặt xuống dưới bụng, một lát nữa sẽ hết đau."
"Cảm ơn học trưởng." Mi mắt Quý Tẩu cũng lộ sự vui vẻ.
"A, Đào tiểu thư, ăn xong lẩu cay rồi?" Uông Bình nhìn Quý Tẩu ôm túi nước nóng, lúc này mới kịp phản ứng bên cạnh còn có một người.
Đào Nhã Bách không nói nên lời, tôi một người sống sờ sờ lớn như vậy đứng ở đây, bây giờ anh mới nhìn thấy sao?!
Thua rồi, cái này là thua hoàn toàn rồi!
Cô nhận thua, cô nhận thua thật rồi, người ta nam tài nam sắc trời sinh một đôi, làm gì đến lượt lão yêu bà là cô đến phản đối.
Trần Nguyên nghe cô nói lẩm bẩm thiếu chút nữa bật cười.
Khụ, thật ra cũng không cần hình dung bản thân mình như vậy.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Buổi chiều và buổi tối quay chụp cảnh của Quý Tẩu và Uông Bình, Đào Nhã Bách vốn định ở lại xem nhưng sau khi Quý Tẩu phát cáu thì cùng người đại diện lái xe chở đi.
Hôm qua Trần Nguyên quay chương trình cả ngày rồi mới gia nhập đoàn phim, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhanh chóng thu dọn công việc rồi trở về rửa mặt nghỉ ngơi.
Uông Bình và Quý Tẩu trang điểm xong, đi đến địa điểm đã định sáng nay, quay tiếp cảnh sau khi Giang Nhạn và Đỗ Mặc rời đi, Ngô Quang Tễ điều chỉnh xong ánh sáng, ra hiệu hai người bắt đầu.
"Haiz." Diệp Minh Hoài nhìn hướng Giang Nhạn rời đi, bùi ngùi nói, "Thật đáng tiếc, hẳn nên nói sau."
"Huynh cần gì phải nói họ như vậy." Tiêu Tồn Đăng khẽ lắc đầu, vẻ mặt mang ba phần không hiểu, bảy phần dung túng, "Chúng ta là học trò của sư phụ, đều là những cô nhi năm đó bị tà phái giết hết người nhà, giữa bọn họ có lẽ cũng giống như giữa chúng ta."
Diệp Minh Hoài đỡ cái vại đầy nước nhìn Tiêu Tồn Đăng giống như đang nhìn một kẻ ngu vậy.
"Haiz." Diệp Minh Hòa thở dài, liếc mắt, "Đệ là một tên ngốc chỉ biết võ thuật, đệ thì biết cái gì, loại chuyện này nghe huynh là được."
Tiêu Tồn Đăng không hiểu sao lại bị mắng, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Diệp Minh Hoài, ở trong mắt hắn, vẻ mặt yên lặng của Diệp Minh Hoài cũng vô cùng tươi sáng.
Quý Tẩu bỗng nhiên nhận ra, cảm giác nhập vai lại một lần nữa đúng hạn mà tới.
Bên người bọn họ là sư huynh đệ đồng môn tới tới lui lui, cảnh quay này không phải quay trong phòng chụp ảnh, mà quay thật ở quảng trường nhỏ ở sơn trang môn phái.
Gió hè nhè nhẹ, trăng sáng sao thưa, anh cùng Uông Bình cũng thật sự là sư huynh đệ cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt đến mức phạm sai lầm cũng sẽ cùng nhau chịu phạt.
Quý Tẩu không phải chưa từng hợp tác với ngôi sao điện ảnh hạng nhất, nhưng mà có thể làm cho anh nhập vai, cũng chỉ có duy nhất một người là Uông Bình, kĩ thuật diễn của anh Uông Bình thật tốt, có thể từng chút dẫn dắt người khác.
"Sư đệ, huynh không động được nữa rồi." Diệp Minh Hoài lặng lẽ nói, "Đệ mau chịu chút lực giúp ta."
Quý Tẩu, à, bây giờ là Tiêu Tồn Đăng, cũng không phải đang diễn, bật thốt lên: "Nội lực huynh như vậy, sau này phải làm thế nào."
"Còn có thể làm sao?" Diệp Minh Hoài không hề gì nói: "Chẳng lẽ đệ có thể bỏ lại ta? Ta đánh không lại thì gọi đệ, nếu như đệ cũng không đánh lại, thì..."
"Thì như thế nào?" Tiêu Tồn Đăng tò mò.
"Vậy thì chứng minh đệ nhất sư môn chúng ta, Tồn Đăng sư đệ cũng không phải quá mức lợi hại, ha ha ha ha ha ha."
"OK, CUT." Ngô Quang Tễ thoải mái hài lòng giơ máy vô tuyến lên nói, "Một lần đã qua, hai vị diễn viên không tệ, xác suất một lần là qua cũng rất cao."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Mặc dù cảnh hai người, hai người quay một lần có thể qua, nhưng theo thói quen của Ngô Quang Tế, mỗi cảnh đều phải thập toàn thập mỹ, đánh bóng nhiều lần, vì vậy, hai người quay cùng một cảnh ba lần, hơn nữa còn có cận cảnh của mỗi người, cảnh quay ở nhiều góc độ, một buổi chiều quay cũng chưa xong.
May là dạo này quay chụp ở bên trong, không bị thời tiết ảnh hưởng, khuya thế nào cũng vẫn có thể quay.
Chiều tối bảy giờ, Ngô Quang Tễ quyết định tạm dừng để mọi người đi ăn tối, sau khi ăn xong sẽ tiếp tục quay.
Uông Bình dặn trợ lý buổi tối không cần mang cơm tới, vừa định gọi đồ ăn bên ngoài cho xong việc thì nhìn thấy Quý Tẩu bưng một chiếc nồi đến trước mặt cậu.
"Đây là cái gì?" Điện thoại di động của Uông Bình đang dừng ở giao diện app gọi đồ ăn MeiTuan, nghiêng đầu nhìn nồi Quý Tẩu đang bưng, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Anh Uông Bình mở nắp ra nhìn thử xem?" Quý Tẩu bưng nồi đến trước mặt Uông Bình.
Uông Bình đặt điện thoại di động vào trong tui, đưa tay mở nắp, vừa mới mở ra, một làn vị cay xông thẳng vào mũi.
Uông Bình nhìn vào trong nồi, phát hiện là một phần mala xiang guo* thơm cay chất đầy tôm và cánh gà rắc hạt vừng.

Mala xiang guo
"Đây là...?"
"Trợ lý của em làm, cậu ta là người Tứ Xuyên, làm món này rất chính tông." Quý Tẩu đặt nồi lên bàn nhỏ, lôi từ trong túi ra đũa sạch đưa cho Uông Bình, "Thức ăn đều là vừa mua, so với bán bên ngoài tươi ngon hơn."
"Vậy nhất định sẽ ngon hơn so với bên ngoài," Uông Bình nhận đũa vội vàng ngồi xuống.
Trưa hôm nay chưa được ăn món này, không ai nhắc đến Uông Bình cũng không cảm thấy thèm ăn, nhưng bây giờ có một nồi mala xiang guo đặt trước mặt, Uông Bình mà không thèm ăn thì còn là người sao?
Chỉ là có chút không biết hạ đũa từ đâu, nên ăn gà trước? Hay là ăn tôm trước?
Quý Tẩu ngồi bên cạnh, ngưng mắt nhìn Uông Bình vì không biết lựa chọn thế nào mà lộ ra ánh mắt bối rối, trên mặt mang một nụ cười nhẹ, anh biết buổi trưa anh Uông Bình đã muốn ăn món này, nhưng vì ăn cùng mình nên mới không ăn.
Việc này không phải là việc lớn, thậm chí Uông Bình đã quên từ lâu rồi.
Nhưng Uông Bình quên hay không là chuyện của cậu, nhớ hay không nhớ lại là chuyện của Quý Tẩu.
Cho dù đó là chuyện nhỏ, Quý Tẩu cũng muốn chăm sóc chu toàn, không để cho Uông Bình có chút tủi thân nào.
"Đúng rồi." Uông Bình chọn một hồi vẫn không chọn được miếng thức ăn nào, ngược lại nhớ đến một chuyện khác, nhìn Quý Tẩu hỏi, "Cậu ăn cái gì?"
"Ăn cháo." Quý Tẩu cũng cầm ra một hợp cơm khác, mở ra cho Uông Bình nhìn.
Lần này Uông Bình rốt cuộc yên tâm lại, tiếp tục ăn bữa tối của cậu, Uông Bình sử dụng phương pháp chọn đến ai thì chính là người đó, quyết định ăn miếng xương sườn trước.
Ngay lúc Uông Bình vừa hạ đũa, cửa phòng chụp ảnh bỗng nhiên nhấp nhoáng ánh đèn xe, sau đó là bánh xe ma sát đất, âm thanh cửa xe mở ra.
Uông Bình gắp miếng xương sườn, nhìn ra cửa.
Một phút sau, một người mặc toàn chính trang đi vào, Uông Bình nhìn người tiến vào, không để ý trên tay còn gắp xương sườn, mang theo xương sườn xông lên, ngạc nhiên đối mặt với người vừa tới.
"Ngài... Ngài đến rồi?!"
Mị có lời muốn nói:
Mala xiang guo là một món Tứ Xuyên, có những gì thì mọi người nhìn hình nhé vì mình cũng chưa ăn qua ?. Ban đầu mình tính để thuần Việt luôn, là món xào cay Tứ Xuyên, nhưng search google mãi vẫn chỉ thấy người ta để là mala xiang guo nên sợ để tiếng Việt mọi người không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.