Chương trước
Chương sau
Edit: Sô-cô-la Chắm Nước Mắm
Beta: Cục
Tối hôm qua? Ở trên Weibo? Chẳng lẽ là chuyện của Hạng Kiệt?
Quý Tẩu nhíu mày, nhanh chóng mở Weibo ra xem.
Nhưng sau khi mở ra, cái app bỗng nhiên rơi vào tình trạng lag liên miên, trang đầu trống rỗng, cái gì cũng không có.
Quá rõ ràng, Weibo, máy chủ không phải tu sửa hàng chục nghìn năm này, xảy ra sự cố.
"Weibo của em không xem được." Quý Tẩu lạnh nhạt nói, "Anh nói cho em luôn đi."
"Tôi cho cậu xem ảnh chụp màn hình!"
Quý Tẩu trầm mặc xem Weibo, lông mi khẽ nhíu lại, thật ra anh không thích người khác thừa nước đục thả câu anh như vậy, nhưng Đồng Nhạc đã ở cùng anh rất lâu nên anh cũng không nghĩ sẽ trách móc người ta nặng nề.
Ấy vậy mà, ngay khi Quý Tẩu nhìn thấy ảnh chụp màn hình Đồng Nhạc gửi, đôi mày vốn đang nhíu lại đột nhiên buông lỏng, môi câu lên một nụ cười thản nhiên.
"Anh mua à?" Quý hỏi Đồng Nhạc.
"Ông chủ." Đồng Nhạc vịn tay, "Tôi nói rồi, cái này không thể mua được."
"Tại sao....?"
"Ông chủ, để tôi nói cho cậu biết, mọi chuyện là như vầy."
Đồng Nhạc có vẻ đã quá mệt mỏi khi phải kể đi kể lại chuyện này, xoay người ngồi xuống, kể cho Quý Tẩu mọi chuyện đã xảy ra...
Vào giờ chiều, trên Weibo của một công nhân đoàn kịch xuất hiện trà sữa Repo, nói là đó là trà sữa nhóm nam thứ trong đoàn đặt.
Nhóm, nam thứ, vậy còn ai ngoại trừ Uông Bình, người đứng quàng khăn trước ống kính lúc sáng?!
Quần chúng ăn dưa liền trở nên phấn khích, khí thế dâng lên ngút trời gõ bàn phím, ngồi chờ thông báo chính thức đến từ đoàn phim.
Niềm vui đến từ thông báo chính thức còn chưa hết, weibo của Quý Tẩu lại tới nữa, một hồi trống vang lên điên cuồng, Weibo của Uông Bình xuất hiện khiến cho chuyện này như bị bỏ thêm dầu vào lửa.
Trong comment của một cô gái, cô nói giấc ngủ của cô bị đẩy lùi từ 11 giờ thành 1 giờ, và mắt cô vẫn còn mở vào lúc ba giờ, với một giọng nói vẫn luôn văng vẳng trong tim: "Tại sao CP của tui lại xứng đôi như vậy???"
Nhưng mà, cuối cùng, kẻ đem chuyện này lên tới cao trào, lại chính là nhân vật không có quan hệ gì trong giới, paparazzi.
Bọn paparazzi đã trải qua một loạt chuyện "Uông Bình phát huy tinh hoa dân tộc", nên cũng không bị sự thật khó khăn đánh lui, mà là càng thêm yêu nghề, dũng cảm xông lên, tiếp tục cố gắng theo đuôi Uông Bình.
Vì thế tối qua, cảnh Uông Bình và Quý Tẩu đi chơi với nhau đã bị chụp lại.
Nhưng mà ảnh còn chưa kịp dùng, đồ còn chưa kịp đưa đến trước mặt thì hai vị nam chính đã ngay thẳng đem mọi chuyện đăng lên weibo.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt che mờ ảnh chụp hai người rồi đăng lên diễn đàn CP.
Không thể không nói, thẩm mỹ của bọn săn ảnh thật không tệ, màu sắc đẹp, không khí lãng mạn, nhìn y như một cảnh trong phim "Bản tình ca mùa đông".
Bức ảnh đã làm nổ tung trang mạng, và khiến Weibo sập luôn tới giờ.
Quý Tẩu hiếm có lần nào không yêu cầu Đồng Nhạc nói đơn giản rõ ràng mà kiên nhẫn ngồi nghe xong những lời vô nghĩa của anh, sau khi cúp máy, Weibo cuối cùng cũng vào được.
Quý Tẩu chậm rì rì bấm vào danh sách hot search, nhìn cái hashtag #Quý Tẩu sủng Uông Bình# đứng top 10 ngày hôm qua, chỉ trong một ngày đã lên tới top 1, phía sau là một chiếc hộp hình vuông đỏ như máu, bên trong chiếc hộp, đúng vậy. Chỉ có một từ "hot".
Chủ đề giữa anh và Uông Bình đã trở nên siêu hot rồi.
Quý Tẩu liếc nhìn Uông Bình, Uông Bình đang cúi đầu chơi di động, nhìn không ra biểu cảm gì.
Không biết... anh Uông Bình đã thấy chưa. Quý Tẩu có chút khẩn trương mà suy nghĩ.
Uông Bình thấy rồi.
Uông Bình không chỉ thấy, thậm chí còn chụp màn hình, gửi vào trong nhóm bí mật của bọn họ mà đắc ý tự hào.
Ping: [@four]
Ping: [Ha ha ha ha, mấy đứa kia, bạn cho rằng chỉ có mình bạn mới CP thôi sao]
Ping: [Nhìn thấy không, baba cũng có CP, thậm chí còn hot nữa đấy!]
Ping: [Ha ha ha ha, tục ngữ nói rất đúng, baba anh chính là baba ah!]
Kỷ Trạch Dương ngồi ở ghế phía sau Uông Bình, thấy một chuỗi chữ bật ra từ wechat, lại ngẩng đầu nhìn Uông BÌnh bên cạnh Quý Tẩu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu Quý Tẩu chỉ là muốn mượn quần áo thì không sao, nhưng mà nếu thật sự thích Uông Bình...
Kỷ Trạch Dương che mắt, không đành lòng nhìn nổi, rất thảm, thật sự rất thảm, thật sự rất đúng với câu nói kia:
Do dự, sẽ thua cuộc.
Cố gắng... Sẽ chẳng được gì!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Uông Bình cùng Quý Tẩu mất hai tiếng đồng hồ để trang điểm tử tế, cùng chuyên gia hóa trang đi ra, hai người ngồi lên xe đi đến chỗ chụp ảnh.
Uông Bình ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm bên ngoài, một lúc sau, cảm thấy có chút kỳ quái mà quay đầu lại, nhìn về phía người chấp hành chế tác cùng ngồi trên xe với bọn họ.
"Chị Hứa Hoan, hôm nay không phải đi studio số 4 quay chương trình nhóm sao?" Uông Bình hỏi.
"Vốn là quay chương trình nhóm, nhưng bị chuyện đó của Hạng Kiệt làm ầm ĩ..."
"Anh Uông Bình, kẹo ngậm không?"
Nửa câu sau của Hứa Hoan vang lên cùng lúc với lời nói của Quý Tẩu, âm lượng của người trước không lớn, cách Uông Bình lại xa, xe vừa mới đi qua đoạn đường ồn ào, Uông Bình chỉ nghe được lời của Quý Tẩu, nghiêng đầu nhìn anh, vươn tay.
"Hai viên, cảm ơn."
Quý Tẩu cười đem kẹo ngậm cho cậu, ngón tay cái ấn xuống, đóng nắp hộp kẹo, hộp kẹo của anh làm bằng sắt, khi đóng lại, vang lên một tiếng lạnh như băng.
Quý Tẩu bắt chuyện với Hứa Hoan, hỏi: "Vậy là hôm nay điều chỉnh tạm thời đúng không?"
"Vâng." Hứa Hoan không để ý mà tiếp lời.
"Vậy sau khi điều chỉnh tạm thời thì hôm nay chụp cái gì?" Uông Bình ném kẹo ngậm vào miệng, hỏi suy nghĩ Quý Tẩu.
"Dù sao cũng là tạm thời thôi, hôm nay sẽ quay chụp đơn giản hơn." Hứa Hoan lật xem lịch trình, ngẩng đầu lên cười: "Ồ, là chụp hình hai người..."
Chiếc xe hình như vô tình va phải cục đá nào đó, xe hơi xóc nảy một chút, Uông Bình Quý Tẩu bị nhảy lên trong nháy mắt, chỉ nghe Hứa Hoan nói: "Cảnh giường chiếu."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cảnh giường chiếu kia, là cảnh Uông Bình cùng Quý Tẩu uống rượu ở một chòi nghỉ mát, lát sau Uông Bình chuyển sang diễn với diễn viên khác.
Sau khi say rượu, hai thiếu niên cùng nhau ngủ trên giường như những đứa trẻ, quả nhiên là một cảnh tượng rất đẹp.
Quá trình quay chụp vẫn diễn ra nghiêm túc, còn vô cùng khẩn trương.
Quả thật rất rất khẩn trương.
Uông Bình khẩn trương, chủ yếu là do lo lắng mình không diễn tốt.
Trên thực tế, từng cảnh phải diễn trong kịch bản đều được cậu diễn tập qua một lần, mỗi lần đều rất chau chuốt tỉ mỉ, nhưng có một câu nói rằng chuyện mình cần chuẩn bị không bao giờ hết.
Cảnh này tối qua cậu chưa diễn tập, đương nhiên là rất khẩn trương.
Quý Tẩu cũng rất khẩn trương, chủ yếu là tâm thần nhộn nhạo.
Lúc này Quý Tẩu và Uông Bình đang đứng trong phòng nhỏ chờ lát nữa quay.
Để thống nhất màu sắc trong phòng, nến đỏ được thắp lên, ánh sáng trong studio vẫn đang được điều chỉnh, nên ánh nến đã trở thành nguồn ánh sáng chính.
Ánh nến đung đưa, mang theo chút mờ nhạt, đợi lát nữa, ngay tại nơi này, anh sẽ cùng chung chăn gối với anh Uông Bình sao?
"Các cậu đừng căng thẳng quá." Ngô Quang Tễ thật sự không căng thẳng chút nào, ông đi đến trước mặt hai diễn viên, nói, "Bởi vì hôm nay có chút điều chỉnh, chúng tôi không có báo trước nên có thể sẽ hơi khó khăn chút."
Ngô Quang Tễ vừa nói vừa nhìn Uông Bình và Quý Tẩu, hai người trông có vẻ bình thường, nghiêm túc gật đầu.
Ngô Quang Tễ cười cười, không hề nhìn sang Uông Bình, tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay có đủ thời gian, nội dung chúng ta phải quay chụp không nhiều lắm, cứ làm từ từ thôi."
"Đạo diễn Ngô, ánh sáng bên kia..."
Ngô Quang Tễ đang cùng hai diễn viên chính nói chuyện thì nhân viên ánh sáng vội vàng chạy tới chỗ Ngô Quang Tễ, thấp giọng nói.
"Chờ tí." Ngô Quang Tễ làm động tác ra hiệu với nhân viên ánh sáng, lại nhìn về phía hai diễn viên chính, "Chúng tôi có chuyện liên quan đến ánh sáng, còn hai người thì..."
Ngô Quang Tễ nâng mắt lên, nhìn vào bên trong, chỉ tay về phía chiếc giường: "Giường ở bên kia, các cậu tự qua đó nằm trước đi, tự mình cảm nhận trước."
Nói xong câu đó Ngô Quang Tễ liền sải bước đi theo nhân viên ánh sáng.
Chỉ đạo của Ngô Quang Tễ quá táo bạo, Quý Tẩu còn chưa phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy ai đó đang chọt chọt tay mình.
"Học đệ." Uông Bình chọt chọt cổ tay Quý Tẩu, ngón tay chỉ chiếc giường, "Đi tới nằm không?"
Quý Tẩu hít một hơi thật sâu:"...Đi."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Theo yêu cầu của kịch bản, Quý Tẩu nằm bên trong, hai tay quy củ đặt giữa bụng và ngực.
Uông Bình nằm bên ngoài, không thành thật ngủ, lăn lộn gây sức ép, hết.
Nói trắng ra, cái này cũng không phải diễn tả tình đồng chí, chung giường nghĩa là hai anh em đơn giản nằm chung giường và nằm cạnh nhau, chăn cũng không phải một cái, chỉ phát triển nội dung kịch bản mà thôi.
Ha? Đơn giản? Chỉ phát triển cốt truyện thôi?
Đã ngủ chung giường rồi thì sao còn có thể đơn giản được chứ? Muốn phát triển nội dung gì ở đây?!
Người Trung Quốc chủ trọng sống ở nơi nhỏ không thích lớn, cho dù giường đã được cải tiến, cũng là ba mặt chật chội.
Hai người con trai phải nằm trên một chiếc giường nhỏ, hoàn toàn có thể chạm vào nhau, tiếng hô hấp của đối phương cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Nếu đây là sự đơn giản thì tất cả đơn giản trên thế giới sẽ chết vì xấu hổ và giận dữ!
Một mặt Quý Tẩu cố gắng để mình rơi vào giấc ngủ, một mặt lại trộm nghĩ trong bụng, cố gắng đè nén sự kích động của mình.
Sau đó, Quý Tẩu cảm thấy đầu gối mình cong lên rất khó khăn.
Quý Tẩu mở choàng mắt, trong nháy mắt liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Uông Bình vốn đang nằm bên cạnh lại phóng đại ngay trước mắt-----cái này không quan trọng, quan trọng là.... Đùi của Uông Bình đã chui ra khỏi chăn và bây giờ đang đặt trên người Quý Tẩu!
Chung quanh Quý Tẩu và Uông Bình có rất nhiều người, ánh sáng chuyển sang tối, âm thanh của đạo diễn cùng trưởng nhóm ánh sáng còn có thể lờ mờ nghe thấy.
Tuy nhiên, chỉ có chiếc giường Quý Tẩu cùng Uông Bình là im ắng đến cực điểm, chỉ có một góc là sáng sủa, anh Uông Bình của anh, đem chân gác lên người anh!!!!
Có ý gì??
Đây là có ý gì??
Quý Tẩu khó tin mà trừng mắt nhìn Uông Bình
"Cảm giác không đúng."
Uông Bình thì thào, đem chân thu về, lại duỗi cánh tay ra, trực tiếp đập thẳng vào ngực Quý Tẩu, một giây sau cũng thu về.
"Cậu nói xem?" Uông Bình nghiêng đầu nhìn Quý Tẩu, "Tuy rằng kịch bản viết là sư huynh của cậu nằm ở bên cạnh quấy rối cậu, nhưng không đến mức càn rỡ như vậy, đúng không?"
Sư huynh đệ trong kịch bản rốt cuộc trông như thế nào Quý Tẩu cũng không biết, anh chỉ biết là, nằm chung giường thật sự rất nguy hiểm, anh không thể nhịn được suy nghĩ muốn vượt ranh giới.
Quý Tẩu nhìn chằm chằm Uông Bình một lát rồi nhắm mắt lại.
"Ừ." Âm thanh của Quý tẩu hơi nghèn nghẹn, "Sẽ không."
"A, thực xin lỗi." Uông Bình cuối cùng cũng ý thức được vấn đề của mình, "Quên mất cậu cũng đang diễn, cậu mau nhắm mắt lại đi, tiếp tục diễn uống rượu rồi ngủ say là được!"
Uông Bình nói xin lỗi xong, thuận tay thu lại chăn, quay người chuẩn bị diễn lại.
Cái này khiến Quý Tẩu cảm nhận được thế nào là đúng mực, không còn cái chân nào gác lên, cũng không có lòi ra khỏi chăn, chỉ ở bên cạnh Quý Tẩu loạt xoạt.
Cách hai tầng chăn bông, hai bộ quần áo, Quý Tẩu cảm nhận được chuyển động của Uông Bình, cơn ngứa ngáy không hề dịu đi mà còn đi lên một tầm cao mới.
Hầu kết của Quý đại ảnh đế lên xuống, nhịn xuống dục vọng không đúng lúc kia.
"Sư đệ, sư đệ?" Uông Bình hình như đã tìm được động tác phù hợp, không hề gây sức ép cho bản thân, bắt đầu gây sức ép cho Quý Tẩu.
Quý Tẩu cảm giác được một bàn tay chạy dọc từ chóp mũi đến lỗ tai của mình, hết miết rồi lại nhéo, Uông Bình cảm thán, "Ngủ thật rồi?"
Uông Bình không phá Quý Tẩu nữa, lật người sang bên cạnh, đầu gối duỗi thẳng, mắt nhìn đỉnh giường, thở dài: "Haizz, tại sao mình lại rủ một tên sư đệ không biết uống rượu đi uống rượu chứ..."
Quý Tẩu vẫn ngủ say, và vào lúc đó, anh chợt nhớ ra câu nói này của Uông Bình có trong kịch bản.
Nếu anh nhớ không lầm, động tác sau câu nói kia chính là-------!! . ngôn tình hài
Uông Bình nhìn chằm chằm đỉnh giường trong chốc lát, hai tay vẫn để ở dưới đầu, nhưng lại nhích tới gần Quý Tẩu một chút.
Ngay sau đó, Uông Bình tới gần tai Quý Tẩu, cúi đầu nói: "Sư... đệ..."
Một luồng gió mát lạnh thổi bên tai Quý Tẩu trong phút chốc, ngọn đèn bên cạnh hai người sáng lên, hơi nóng toàn thân Quý Tẩu dồn xuống một chỗ, nếu giờ phút này anh mà mở mắt ra thì sẽ toàn là tơ máu, tràn ngập dục vọng.
"Tốt lắm." Âm thanh của ngô Quang Tễ từ xa xa truyền tới, rất là hài lòng, "Hai người đứng lên chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu quay..."
Thông tin bổ sung:
Bản tình ca mùa đông: (겨울연가) một bộ phim truyền hình nổi tiếng và rất ăn khách của truyền hình Hàn Quốc, ra mắt khán giả vào năm 2002. Đây là bộ phim thứ hai trong bốn bộ phim Tình yêu bốn mùa. Phim được quay tại đảo Nami, Chuncheon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.