Lẳng lặng hài hòa ăn trưa xong, Ngôn Mộc lái xe đưa Cố Duy Nhất trở về trường học của hai người trước kia, buổi chiều chủ nhật, trong trường hầu như không có ai, vô cùng yên tĩnh. Ngôn Mộc dẫn Cố Duy Nhất tới cửa sau, cởi áo khoác, lộ ra áo len màu nhạt bên trong, nhìn nhìn, tung người nhảy lên tường, Cố Duy Nhất sững sờ, Ngôn Mộc phủi tay, đưa tay từ trên xuống. Cố Duy Nhất đứng dưới tường, ngẩng đầu nhìn anh, phía sau anh cây mọc xanh tốt, là dáng vẻ năm đó, ánh mặt trời từ lá cây xuyên qua chiếu trên mặt anh. Tiết học buổi sáng, Ngôn Mộc không thích dậy sớm, trường học lại yêu cầu mỗi sáng sáu rưỡi sẽ điểm danh, cho nên mỗi ngày tiết đầu đều đi muộn. Khi ấy, anh học cao trung, cô học sơ trung, rõ ràng cô có thể quang minh chính đại đi cổng chính nhưng hết lần này tới lần khác bị anh kéo tới đây leo tường, chính xác là bức tường này, bây giờ nhắc lại cũng đã là mười năm trước. "Đi lên, Cố Duy Nhất." Ngôn Mộc nhẹ nhàng gọi, đôi mắt hẹp dài như điểm những ngôi sao. Ngược sáng, cô không thấy rõ mặt anh nhưng giọng nói ấy khó có sự nhu hòa như lúc này, làm cô không tự chủ được sa vào trong đó. Nhẹ nhàng vươn tay, anh cầm lấy bàn tay cô, dùng sức, kéo cô lên trên. Anh nhảy xuống trước, ở dưới vươn tay, Cố Duy Nhất an tâm từ trên nhảy xuống, vẫn như năm đó, bất kể thế nào, anh đều ở dưới đỡ cô. Cô nhảy xuống khiến cả người anh run run, chân phải lùi ra sau một bước mới đứng vững, Ngôn Mộc nhíu mày, "Cố Duy Nhất, em béo lên." Cố Duy Nhất còn đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp, bị anh một câu nói đánh về nguyên hình, tức giận từ trong ngực anh nhảy ra, quệt miệng, "Tại sao không phải nói là anh hỏng rồi chứ." Hỏng? Mặt Ngôn Mộc bỗng chốc đen lại, duỗi tay nắm lấy cằm cô làm cho hai người đối mặt, "Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Cố Duy Nhất gượng cười, "Không có gì, anh coi như chưa từng nghe thấy là được rồi." Ngôn Mộc "hừ" một tiếng, dắt tay cô vào trong trường. Trường học thay đổi rất nhiều, phòng học được trang bị mới, con đường cũng được tu sửa nhưng những vườn hoa nhỏ kia vẫn là dáng vẻ ấy, không thay đổi gì nhiều. Ngôn Mộc dẫn cô đi theo hướng trường tiểu học, hiện tại là giữa tháng năm, cây đều xanh lá, trong trường trồng nhiều hoa cũng đã nở, xa xa có thể trông thấy một vài học sinh cấp 3 đang chơi bóng rổ. Hai người từ từ đi tới, Cố Duy Nhất bị anh nắm chặt tay, hai tay lập tức ôm lấy cánh tay anh, hai người dọc theo bồn hoa nhàn nhã đi dạo. Cách sân bóng ngày càng gần, có thể nghe thấy tiếng nam sinh trong trẻo truyền tới, "Ở đây..." "Cho tớ..."" "Chuyền bóng, ném..." "..." Khóe miệng Cố Duy Nhất thoáng tươi cười, phảng phất như thấy được bóng dáng Ngôn Mộc đang chơi trên sân bóng rổ. Ngôn Mộc đột nhiên dừng bước, chỉ ghế đá phía trước, nhẹ nhàng nói, "Còn nhớ chỗ kia không?" Cố Duy Nhất nhìn sang, ghế đá bình thường, không có gì đặc biệt, lắc đầu, "Không nhớ rõ." Ngôn Mộc xoa đầu cô, tay đặt lên vết sẹo trên trán, Cố Duy Nhất vừa định vuốt tay anh, Ngôn Mộc đột nhiên ôm cô vào lòng, bên tai cô thấp giọng đau lòng, "Cố Duy Nhất, đó là nơi em đánh nhau đầu rơi máu chảy." Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, anh vừa nói cô lập tức nghĩ tới, chỗ này không phải nơi năm đó cô bị người đánh mới có vết sẹo trên trán sao. Đưa tay nhéo eo anh một cái, thế mà lại nhắc đến chuyện xấu hổ này của cô. Thân hình Ngôn Mộc run nhẹ một cái, ôm cô không buông, giọng nói trầm thấp, "Cố Duy Nhất, ngày hôm qua, anh còn muốn cho em một cơ hội lựa chọn, em không nắm chắc, cho nên bây giờ em không còn cơ hội, cả đời này cũng không còn cơ hội lựa chọn nữa, em hiểu không?" "Lựa chọn cái gì?" Cố Duy Nhất đắm chìm ấm áp trong lòng anh, có chút mù mịt. Khóe miệng Ngôn Mộc khẽ nhếch, con ngươi sáng ngời, thanh âm ưu nhã khoe khoang, "Không có gì, về sau em chỉ cần nhớ mình là người của Ngôn Mộc anh là được rồi." Cố Duy Nhất đẩy anh, nhíu mũi nhìn, "Không phải, anh mới là của em, người của em..." Ngôn Mộc đưa tay nhéo cái mũi nhỏ, cúi người nhìn thẳng, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ mê hoặc thủy quang, "Lặp lại lời vừa nãy một lần nữa, nếu không...anh phải ở đây hôn em." Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, khóe mắt liếc về chỗ những học sinh đang chơi bóng rổ kia hiện đang không nể nang quan sát hai người, thật mất mặt, nhưng Ngôn Mộc không có ý định bỏ qua cho cô, gương mặt tuấn tú càng sát lại, Cố Duy Nhất vội vươn tay đẩy ngực anh, nhanh nói, "Em là của anh, người của anh..." Khóe mắt đuôi mày Ngôn Mộc đều mang một tia đắc ý, cúi đầu hôn cô một cái, Cố Duy Nhất thẹn quá hoá giận, đẩy anh, "...Anh nói không giữ lời." Ngôn Mộc nhướn mày, "Anh cũng không nói rằng em nói sẽ không hôn em phải không?" Cố Duy Nhất, "..." "Chú à, đừng trêu chọc em gái này, đến chơi bóng rổ chút không?" Một đám thiếu niên bên kia ồn ào. Tâm tình Ngôn Mộc khó tốt được như lúc này, cầm áo đưa cho Cố Duy Nhất, "Đi thôi, chơi bóng một lát." Cố Duy Nhất ôm áo đứng sau lưng anh, bóng lưng Ngôn Mộc dưới ánh mặt trời như biến thành thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, năm ấy cô cũng giống bây giờ đứng sau lưng anh, nhìn anh. Khi đó, cô cũng không nghĩ tới có một ngày, thiếu niên ấy sẽ là của cô. Người của riêng cô, Cố Duy Nhất nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ càng nhìn càng vui vẻ. * Lúc về đến nhà, Thai Tử Vũ cùng An Khả Thiến đã đi rồi, trong nhà còn nhiều thêm một người khách không mời mà đến, Tô Lương Tần. "Khả Thiến làm rất nhiều cơm, không kịp ăn, tớ liền gọi Tô Lương Tần đến." Hề Tuyết vội giải thích. Ngôn Mộc nhìn thoáng qua khắp nơi, một mảnh hỗn độn, lông mày nhíu lại, đem Tô Lương Tần nửa nằm trên ghế sa lon đá dậy, "Đứng dậy quét nhà." Tô Lương Tần trừng mắt nhìn anh, "Gọi người giúp việc theo giờ là được rồi." Ngôn Mộc lành lạnh liếc hắn một cái, "Tâm tình tôi rất tốt, muốn nhìn cậu làm việc." Tô Lương Tần đưa ngón tay chỉ anh, "Ngôn Mộc, cậu chờ đấy, tôi sẽ khiến cậu hối hận." Nói xong lời hung ác, Tô Lương Tần ngoan ngoãn đi quét dọn, "Hề Tuyết, tới hỗ trợ." Hề Tuyết xin lỗi liếc hắn một cái, "Ngại quá, Tô tổng, công ty vừa mua bảo hiểm tay cho em, thực sự không thể làm việc." "Vậy buổi trưa rm không dùng tay ăn giống người khác sao?" Tô Lương Tần trừng mắt. Hề Tuyết cười làm mặt quỷ, cầm lên túi định đi, Ngôn Mộc gọi lại, "Hề Tuyết, buổi tối ăn cơm ở đây." Lão sư hai ngày trước còn gọi điện thoại tới bảo anh chiếu cố Hề Tuyết cho tốt, khoảng thời gian này đúng là anh cũng không để ý cô nhiều lắm. Hề Tuyết lè lưỡi một cái, "Sư huynh, anh muốn giáo huấn em sao?" Ngôn Mộc nhìn nhìn, "Em có gì cần anh giáo huấn sao?" Hề Tuyết vội trốn sau lưng Cố Duy Nhất, "Cố Duy Nhất, cậu là cái đồ thích bị ngược!" Ăn cơm tối xong, Tô Lương Tần đưa Hề Tuyết về nhà, xe dừng ở ngoài tiểu khu, Tô Lương Tần nhướn mày, lưu manh cười, "Có muốn anh đưa em vào không?" Hề Tuyết liếc hắn một cái, "Chẳng lẽ muốn em mời vào nhà uống ly cà phê?" "Anh không để ý." Trên mặt Tô Lương Tần rõ ràng tràn đầy vẻ bất cần đời. Hề Tuyết nhìn hắn một cái, mở cửa xe, chuyển đến vị trí tài xế, gõ cửa sổ xe, Tô Lương Tần đem cửa sổ xe, Hề Tuyết nhìn thẳng hắn, "Xuống xe đi." Tô Lương Tần hơi sững sờ, rồi sau đó cười khẽ, đưa tay vỗ đầu Hề Tuyết, "Được rồi, tiểu nha đầu, mau về đi thôi, cẩn thận có thợ săn ảnh." Hề Tuyết yên lặng nhìn hắn, đột nhiên từ ngoài cửa xe hôn nhẹ lên mặt anh, Tô Lương Tần theo bản năng lùi ra sau, cánh môi cô nhẹ nhàng xẹt qua gò má hắn. Hề Tuyết nghiêng đầu nhìn, trong mắt mang theo hơi nước, "Vì sao?" Hắn mặc dù thích trêu chọc cô nhưng trước tới nay rất chính nhân quân tử, chưa bao giờ làm quá một bước. Dưới đèn đường, khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi dài khẽ rung như gãi nhẹ vào lòng hắn, khiến cả người có chút vô lực. Dời mắt sang chỗ khác, trên mặt Tô Lương Tần cười ôn hòa, cũng không trả lời câu hỏi của cô, "Được rồi, mau về ngủ đi." Hề Tuyết nhìn hắn một hồi lâu, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, "Tên hèn nhát." Nói xong, nghênh ngang rời đi, cô rõ ràng cảm giác được tình cảm của hắn, nhưng hắn lại sống chết không chịu nhận. Tô Lương Tần ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô đi xa, khóe miệng hiện lên cười bất đắc dĩ. "Anh Lương Tần, anh nói xem, bệnh của em sẽ không khỏi đúng không?" "Sẽ không, em ngoan như vậy, bệnh nhất định sẽ tốt lên." "Anh không cần an ủi em, em nghe bác sĩ nói với cha rồi, căn bản là không thể khỏi được hoàn toàn." Đôi mắt ngập nước của cô bé mập mạp nhìn về bầu trời xanh thẳm xa xôi, "Thật ra, em cũng không có gì tiếc nuối, chỉ là muốn yêu đương một lần mà thôi, đáng tiếc, vĩnh viễn không có cơ hội này..." "Bác sĩ nói rồi, trị liệu bằng hóa chất, bệnh sẽ tốt lên, em sẽ tốt lên thôi Nicole. Anh Lương Tần đồng ý với em, chỉ cần em chữa bệnh thật tốt, chờ em khỏi, anh Lương Tần hẹn hò với em được chứ? Lúc đó em khỏi bệnh rồi, trở nên thật xinh đẹp rồi tới gặp anh, có được không?" "Thật vậy không? Anh Lương Tần?" Cô bé nháy mắt nhìn anh, cô thích anh, vô cùng, vô cùng thích anh, cho tới giờ anh vẫn chưa biết, còn chưa nói ra cho anh biết. "Thật." Dưới ánh mặt trời, thiếu niên gật đầu, "Nicole, thế giới này rất đẹp, anh hi vọng em phải sống thật tốt." Hắn biết rõ cô rất thích hắn, hắn chỉ có thể cho cô hi vọng. "Được, anh Lương Tần, chờ em năm năm, em nhất định sẽ đi tìm anh." Năm năm ước hẹn, còn ba tháng nữa là tới, kể từ khi hai người lập ra ước định đó, hắn cũng chưa từng gặp Nicole. Năm năm rồi, ngay cả Ngôn Mộc cũng không rõ tình trạng của cô, chỉ biết cô sống khá tốt ở một nơi nào đó thôi. Cho tới nay, hắn chỉ xem Nicole là em gái, lúc trước cũng vì bệnh tình của cô mà nói ra câu đó, nhưng là ước định cũng không thể phá vỡ. Nicole là cô gái rất hiểu chuyện, nhưng chưa nói rõ với cô ấy mà đã cùng Hề Tuyết dính dáng không rõ ràng, đều là không tôn trọng với cả hai người. Nhưng, với Hề Tuyết, hắn giống như có chút không khống chế được, phải nghĩ xem làm sao để cách xa cô một chút mới tốt đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]