Edit: Meimei
“Tư Dĩ Hàn, anh là con người sao? Con mẹ nó!”
Tư Dĩ Hàn nâng mắt lên nhìn màn hình điện thoại:
“Người không có năng lực mới điên cuồng hét lớn.”
Ngón tay thon dài ấn nút tắt video cũng tắt điện thoại luôn, không cho Thương Duệ nhìn. Đưa điện thoại di động cho Du Hạ:
“Cảm giác không có người khác thật tốt.”
Đôi mắt to sáng ngời của Du Hạ tràn ra ý cười, lập tức cười thành tiếng:
“Xuất sắc.”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể công khai. Thương Duệ đúng là đồ não tàn.”
Một tay Tư Dĩ Hàn chen vào, mở chân ngăn Du Hạ lại, không để cho cô đi. Anh nhướn mày cười khẽ, có mấy phần vô lại:
“Cạnh tranh công bằng, mơ đi. Tình yêu vốn dĩ không có sự công bằng.”
Du Hạ cười, nhìn Tư Dĩ Hàn chăm chú.
“Nhìn cái gì?”
Du Hạ nghiêng đầu, đôi mắt to trong suốt:
“Ý của Thương Duệ, muốn cạnh tranh công bằng với anh bởi vì em?”
“Cậu ta đang nằm mơ.”
Tư Dĩ Hàn cười lạnh, ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Du Hạ. Chân bước lên phía trước, đầu gối chạm vào chân Du Hạ. Tư Dĩ Hàn rũ mi, khi không trang điểm đậm, nước da của anh trở lại trắng trẻo, lông mi dày và dài rũ xuống.
Du Hạ trầm mặc một lúc lâu:
“Gãy chân là ý gì?”
Tư Dĩ Hàn nhướng mắt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bỗng chốc sắc bén như lưỡi dao, nhưng anh nhanh chóng thu lại:
“Lúc bọn em học cấp 3 năm đó, Thương Duệ bị gãy chân phải nằm viện ba tháng, em biết không?”
“Ừ.”
“Là anh làm.”
Tư Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon/1276648/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.