Yến Tuy không có đáp lại, anh giơ cằm Mạnh Đình lên, nghênh tiếp môi cậu, lại tiếp tục nụ hôn lúc trước bị Mạnh Đình đẩy ra mà cắt đứt. Thậm chí bởi vì nói thông suốt, nụ hôn này so với lúc trước còn muốn triền miên hơn, muốn ngọt ngào hơn, hoàn toàn làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Bọn họ thân thân mật mật, đem lời gì nói đều nói rõ, đã tốt như ban đầu, đáng thương Tiêu Tử Mặc đón lấy gió đêm, còn phải thời khắc cảnh giác bốn phía, lỗ tai cũng còn phải chú ý tình huống bên trong xe, em út nhà y có thể cần hướng y cầu giúp đấy.
Xung quanh không có động tĩnh gì, y mấy lần đi tới trước xe nhìn vào bên trong, hai người kia giống như trẻ sinh đôi liền thể vậy, không tách ra qua.
Y nhìn không rõ bọn họ cụ thể đang làm cái gì, nhưng vẫn phải dùng nhìn sao, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ là đang làm cái gì.
Y lại tiếp tục dậm chân, rốt cục nhịn không được, y đi tới bên cửa sổ xe Yến Tuy bên kia, gõ hai cái, "Được rồi, có gì muốn nói đều tới khách sạn nói."
Tiêu Tử Mặc thấy bên trong không lập tức đáp lại, y lại tiếp tiếp tục gõ thêm hai cái, sau đó Yến Tuy mới đè cửa sổ xe xuống, anh phất phất tây, Tiêu Tử Mặc lập tức đi tới chỗ ngồi phía sau kéo cửa ngồi vào.
Yến Tuy gọi điện thoại cùng lão quản gia Hứa gia nói rõ tình huống, Mạnh Đình cũng quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-hao-mon/1634820/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.