Chương trước
Chương sau
Edit: Vịt
Beta: Min
"Ừm," Mạnh Đình đáp lời, hơi ngẩng mặt lên, tầm mắt hai người chống lại, lại tiếp tục dính lại một chỗ, tình ý tràn đầy căn bản không cách nào che dấu, Mạnh Đình cúi đầu lại lần nữa gặm môi Yến Tuy, tay Yến Tuy cũng trượt tới trên mặt Mạnh Đình, nhẹ nhàng nâng lên.
Lời lẽ chạm vào nhau, hô hấp ngay sau đó loạn lại loạn, tiết tấu nơi lồng ngực lặng lẽ tăng nhanh, Mạnh Đình ôm Yến Tuy chặt hơn chút, mắt cậu dần dần híp lại, bên trong dư quang cũng chỉ có thể nhìn thấy mắt Yến Tuy cười nhìn cậu, ôn nhu như vậy, làm cho cậu yêu thích không thôi.
Mạnh Đình thích đồng thời cũng càng nhiệt tình hai phần, anh tới em lui, nụ hôn ôn nhu cũng trở nên nóng hừng hực. Không biết hôn bao lâu, hai người mới thở hổn hển mà tách ra, nụ hôn này trước sau như một triền miên tới làm cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.
Mạnh Đình dựa tới ngực Yến Tuy, không nói gì, cậu nhẹ nhàng túm lấy áo Yến Tuy, chờ phản ứng thân thể cậu và Yến Tuy từ từ tiêu xuống.
Bọn họ cứ như vậy ôm một lúc lâu, tay Mạnh Đình không tiếp tục nghịch áo Yến Tuy nữa, ngước mắt nhìn người, có chút buồn bực mà nói, "Anh sao còn chưa xong chứ?"
Cậu đại khái chỉ còn lại má hơi có chút nóng, nhưng phản ứng của Yến Tuy vẫn như cũ quá lớn, đem cậu cách tới hoảng sợ.
Yến Tuy nghe vậy lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ, anh ôm Mạnh Đình lật người một cái, đặt cậu ngã ở trên giường, anh đưa tay nhu nhu má Mạnh Đình, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Em đè lên anh, anh làm sao tiêu?"
Người áp trên người anh là người mà anh đời này thích nhất, lại mới nhiệt liệt hôn sâu như vậy, vô luận là ý nghĩ trong lòng, hay là phản ứng thân thể, đều có chút không chịu anh khống chế.
Nhưng Mạnh Đình nghe vậy thần sắc càng vô tội hơn chút, "Nhưng em muốn ôm anh......"
Chẳng lẽ vì để phản ứng lẫn nhau nhạt xuống, cậu phải lăn ra xa sao?
Mạnh Đình nói tay ôm lên cổ Yến Tuy, sáp tới hôn lên môi Yến Tuy, lại chủ động cọ cọ Yến Tuy, thanh âm cậu thật thấp mà nói, "Nếu không chúng ta muộn chút nữa rồi dậy đi......"
Lời của Mạnh Đình còn chưa nói hết, cậu đã bị hôn lên, cậu kỳ thực muốn nói với Yến Tuy, cậu có thể dùng tay giúp anh, nhưng Yến Tuy bị trêu chọc tới mức độ như hiện tại, đã không phải là tay Mạnh Đình có thể trấn an nữa.
Không chút nào ngoài ý muốn, Yến Tuy và Mạnh Đình hôm nay lại dậy muộn, trong nhà đã không ai sẽ vì việc này cảm thấy kinh ngạc gì gì đó.
Mạnh Đình mặt hồng hồng phản ứng có chút khó tiêu, nhưng như vậy thoạt nhìn càng thêm tú sắc khả xan (*),bọn họ cũng có thể hiểu Yến Tuy vì cái gì có chuyển biến lớn như vậy. Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân còn ít sao? Chỉ nhiều hơn thêm một Yến Tuy.
((*) Tú sắc khả xan: giải thích từng chữ: tú: đẹp; sắc: dung nhan; khả: có thể; xan: ăn =>> chỉ những người xinh đẹp mê người, trường hợp này giải thích theo nghĩa đen có vẻ hợp với Đình Đình đấy =))) Câu nói quen thuộc Sắc đẹp có thể ăn thay cơm a~)
Mạnh Đình sau khi ăn xong điểm tâm, chạy tới hậu viện cắt một bó hoa cho Yến Tuy, Yến Tuy vừa nói xong với bác Tiêu cô Vương, liền bị nhét vào trước ngực.
"Tặng anh, sinh nhật vui vẻ." Mạnh Đình hôm nay đại khái muốn nói vô số lần sinh nhật vui vẻ với Yến Tuy, tóm được thời điểm cậu cảm thấy thích hợp, liền lại nghiêm túc nói một tiếng với Yến Tuy, óng ánh trong mắt cậu ở trong mắt Yến Tuy, thắng được hết thảy điều tốt đẹp của thế gian.
Anh vui vẻ nhận lấy hoa, lại kéo Mạnh Đình qua, ở trên trán cậu hôn hôn, "Cảm ơn."
"Ừm," Mạnh Đình cảm giác một chút ôn nhu trên trán, trên mặt cũng tràn ra tươi cười, hôm nay sinh nhật của Yến Tuy, cậu so với Yến Tuy, so với bất cứ ai đều muốn cao hứng hơn.
Bác Tiêu cô Vương còn có một đám người giúp việc ở bên cạnh chờ lệnh, lại bị đôi phu phu ngọt ngào này bỏ rơi một cái, Yến Tuy dắt người đi, bọn họ một lúc lâu đều không hồi thần lại được.
Ánh mắt bác Tiêu từ bóng lưng Yến Tuy Mạnh Đình thu lại, bày ra sắc mặt đứng đắn, nhìn đám người giúp việc nghiêm túc nói, "Được rồi, hôm nay khách tới hơi nhiều, các ngươi nhanh nhẹn, đồng thời cũng phải cảnh giác một chút, phát hiện cái gì không đúng, lập tức nói với Triệu Binh."
"Vâng."
Người trong nhà đều rất bận rộn, chính là sinh nhật của Yến Tuy, anh cũng còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Mạnh Đình không có muốn cứ luôn dính lấy anh, cậu tìm Yến Mạn Gia, cùng bà làm một chút chuyện đủ sức làm được lại không tính là quấy rối.
"Ai nha, tiểu tổ tông cháu xem náo nhiệt với cô cái gì, trở lại trên lầu đi."
Yến Mạn Gia gần đây tài nấu nướng tăng mạnh, bà ở trong phòng bếp hỗ trợ, đều là dao với lửa, đâu có thể để cho Mạnh Đình ở đây ngốc chứ, nhìn đều rất kinh hồn táng đảm.
Mạnh Đình buồn bực mà nhìn Yến Mạn Gia, cuối cùng cũng không muốn cứng đầu, cậu phồng phồng hai má, cũng không trở lại trên lầu, cậu mang theo Đại Hoàng và Mao Cầu đi thăm Hà Việt.
Y và Yến Vũ chuyển tới trên lầu tòa nhà của Cổ Lê, ý tứ ban đầu của Yến Tuy là muốn ở trên sinh nhật anh sẽ chính thức giới thiệu bọn họ. Nhưng Yến Vũ quyết định cự tuyệt, ông muốn đợi chân Hà Việt tốt rồi, lại suy nghĩ chuyện như vậy, như thế ông và Hà Việt liền không thể lấy thân phận cha Yến Tuy tham gia tiệc sinh nhật.
Hơn nữa phòng của bọn họ ở lầu 1, hôm nay người tới người lui quá hỗn tạp, rất dễ bị quấy nhiễu tới, Hà Việt mới từ phòng bệnh tầng hầm trở lại, thân thể vẫn như cũ coi như là suy yếu. Như thế bọn họ dứt khoát chuyển tới tòa nhà bên cạnh ở cùng Cổ Lê Bart, cũng càng thuận tiện bọn họ chăm sóc chân Hà Việt.
Lúc ăn điểm tâm, Hà Việt và Yến Vũ đều đặc biệt tới đây, tặng quà Yến Tuy, cũng nói sinh nhật vui vẻ, coi như là chúc mừng anh, lúc buổi tối, người quen biết Yến Vũ quá nhiều, ông và Hà Việt dưới tình huống bình thường, đều sẽ không tiếp tục lộ diện.
Mạnh Đình mang theo Đại Hoàng và Mao Cầu tới đây, cũng là muốn đem bọn chúng phó thác cho Hà Việt và Yến Vũ, khách tới quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ có sợ mèo hoặc sợ chó, sợ hãi không tốt, hoặc là Đại Hoàng Mao Cầu bị người làm cho hoảng sợ bị thương cũng không tốt.
"Hà cha, cha hôm nay có tốt hơn chút không?"
Mạnh Đình ngồi ở trên ghế salon bên cạnh Hà Việt, sau đó hỏi, cậu cũng sẽ không tận lực tránh hỏi Hà Việt mấy vấn đề này, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, bọn họ lại để cho Cổ Lê và Bart nghĩ cách là được.
"Tốt hơn rồi," Hà Việt đáp lời đưa tay nhận lấy Mao Cầu, lại cười cười với Mạnh Đình.
"Ừm, Hà cha người nhất định sẽ tốt," Mạnh Đình lại lần nữa khẳng định mà nói, cậu cúi đầu cũng sờ sờ Mao Cầu trong ngực Hà Việt, "Mao Cầu ngoan, hôm nay mày đi theo Hà cha còn có Yến cha, tao ngày mai trở lại đón chúng mày."
"Meow," Mao Cầu đáp một tiếng, sau đó cọ cọ tay Mạnh Đình, Mạnh Đình lại tiếp tục sờ sờ đầu nó.
Ánh mắt Mạnh Đình di chuyển nhìn thấy Yến Vũ từ trên lầu cầm quần áo Hà Việt đi xuống, cậu lại nói, "Cha, Đại Hoàng liền phó thác cho cha, Đại Hoàng lần này nặng hơn, cha không thể để cho nó áp tới Hà cha, đương nhiên, cha cũng không thể đánh nó."
Yến Vũ nhìn hai thú cưng được Mạnh Đình coi như người nhà che chở, thần sắc chuyển thành bất đắc dĩ, ông gật gật đầu, ông đã tìm được phương thức làm thế nào trao đổi với Mạnh Đình rồi, có mấy lời đáp ứng chính là, Mạnh Đình có Yến Tuy và Hà Việt che chở, ông không đáp ứng, đại khái chỉ có thể chịu dạy dỗ.
Mạnh Đình lại tiếp tục ở phòng khách nhỏ tòa nhà bên cạnh bồi Hà Việt Yến Vũ ngồi một lúc lâu, Yến Tuy phái người tới đây tìm cậu, cậu mới đi.
"Thằng nhóc này, có đôi khi thật không có biện pháp với nó." Yến Vũ nói thầm tuốt tuốt đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng bây giờ đối với Yến Vũ Hà Việt cũng đều quen thuộc, lười biếng nằm nhoài trên mặt đất, tùy tiện Yến Vũ tuốt, có thể nâng mí mắt với ông cũng không tệ rồi.
"Nhưng rất đáng yêu không phải sao?" Hà Việt đáp lời, nhịn không được cười cười.
Yến Vũ nhìn Hà Việt cười, sững sờ chốc lát, ông mới nói nhỏ, "Xem ra trở lại là đúng, em thích cười hơn lúc trước nhiều."
Yến Vũ rõ ràng bọn họ trở lại quê hương là một mặt, còn có chính là công lao của Mạnh Đình và thú cưng của cậu, bình tĩnh trước kia của Hà Việt một phần rất lớn đều là cố giả bộ cho ông nhìn, nhưng hiện tại là thật sự bình tĩnh và ôn hòa.
Hà Việt bừng tỉnh, y gật gật đầu, phất phất tay, Yến Vũ tự động ngồi tới đây một chút, để cho Hà Việt dựa vào, bọn họ cũng không nói nữa, cứ như vậy tựa vào cùng nhau, chân Hà Việt mặc dù vẫn còn chưa hoàn toàn tốt, nhưng tâm tình y thật sự rất bình tĩnh.
Mạnh Đình trở lại lầu hai, Yến Tuy từ trong thư phòng đi ra, Mạnh Đình lập tức tăng nhanh cước bộ đi tới, "Anh tìm em nhaaa."
Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình, khẽ gật đầu một cái, mang theo cậu đi về phía phòng ngủ, "Chúng ta thay quần áo, cữu gia gia Lê thành tới, chúng ta đi gặp ông ấy."
Gia chủ Hứa thị Lê thành Hứa Thụ Mân rất nhiều năm không có ra ngoài, lần này sinh nhật Yến Tuy, ông từ Lê thành chạy tới, thật sự ngoài dự đoán mọi người, bất quá hành trình của bọn họ cũng không công bố ra ngoài, bằng không còn không biết trong giới thượng lưu và truyền thông hai bên muốn phỏng đoán như thế nào đây.
"Ông ấy là anh trai của bà nội anh, em cũng gọi là cữu gia gia là được."
"Ừm," Mạnh Đình gật đầu một cái, trong lòng thật cũng không có cảm giác luống cuống gì, có Yến Tuy ở đây, cậu không cảm thấy phải sợ.
Hôm nay sinh nhật Yến Tuy, Mạnh Đình tự nhiên cũng phải mặc đẹp chút, mặc dù là tây trang, nhưng cắt may và phối hợp thích hợp, thoạt nhìn cảm giác cũng vẫn là bất đồng. Yến Tuy vẫn như cũ khí thế bức người, Mạnh Đình đứng ở bên cạnh anh hoàn toàn phù hợp với khí tràng của anh.
Cậu cầm tay Yến Tuy, rất khẳng định mà nói, "Chúng ta vẫn là hợp như vậy, chúng ta phải hợp như vậy một đời."
Yến Tuy nghe vậy trong mắt tràn ra một chút tiếu ý, giơ cằm Mạnh Đình lên, ở trên môi cậu hôn một cái, sau đó mới dắt Mạnh Đình đi ra ngoài.
Anh thời gian coi như là vừa vặn, xe Hứa Thụ Mân liền cũng tới cửa.
Yến Tuy dắt Mạnh Đình tiếp tục đi tới, Hứa Thụ Mân cũng từ trên xe bước xuống, hắn một thân quần áo dài màu xanh đậm của thời đại trước, giống như lão tiên sinh dạy học Mạnh Đình xem trên TV, người thoạt nhìn cũng khá ôn hòa.
"Cữu gia gia," Yến Tuy gọi người, đón lấy ánh mắt Hứa Thụ Mân, anh lại nhìn một chút Mạnh Đình bên người anh, giới thiệu cho Hứa Thụ Mân, "Đây là Mạnh Đình, phu nhân của cháu."
"Chào cữu gia gia," Mạnh Đình cũng lập tức gọi người, cậu có thể cảm giác được trong ánh mắt Hứa Thụ Mân nhìn kỹ cậu, không có ác ý gì, nhưng không thể nói là thoải mái.
"Ừ, sinh nhật cháu ta sang đây xem chút, Hải thành ta cũng rất nhiều năm không tới rồi."
Lần trước hắn tới, vẫn là lúc em gái ông Hứa Thục Âm qua đời, người càng già lại càng chịu không nổi sinh ly tử biệt, Yến lão gia tử và Hứa Thục Âm qua đời, đối với Hứa Thụ Mân đả kích có chút lớn, những năm này hắn cũng không có ra khỏi Lê thành.
"Anh họ!" Trong xe lại xuống hai người, cũng là một đôi nam nữ mười lăm mười sáu tuổi, giữa dung mạo có chút tương tự, xem bộ dáng là sinh đôi long phượng.
"Đây là Tư Hành và Tư Nhã."
Hứa Thụ Mân giới thiệu đơn giản một chút cho Yến Tuy và Mạnh Đình, Yến Tuy sau mười tám tuổi cũng rõ ràng ít tới Lê thành đi lại, thỉnh thoảng tới cũng cũng chỉ là gặp hắn liền đi, đối với đôi long phượng thai này Yến Tuy cho dù gặp rồi, khi đó bọn chúng cũng mới 6-7 tuổi, bây giờ ngay cả trước mặt đụng vào, Yến Tuy cũng nhận không ra.
Yến Tuy gật đầu một cái, tay giơ về phía bên trong, "Chúng ta đi vào rồi nói tiếp đi."
Hứa Tư Hành và Hứa Tư Nhã trái phải đỡ Hứa Thụ Mân đi vào, ánh mắt bọn họ tò mò ở trên người Yến Tuy và Mạnh Đình di chuyển, mặc dù coi như lễ phép, nhưng bộ dáng hứng thú dạt dào cũng không khó phát giác.
Mạnh Đình cầm tay Yến Tuy hơi căng thẳng chút, nhưng không đem khẩn trương của cậu biểu hiện ra, cái từ thanh mai trúc mã này, cậu gần đây thông qua Tiêu Huy Dân và Ninh Châu mới thể ngộ tất cả, cậu và Yến Tuy không phải thanh mai trúc mã.
Bất quá Yến Tuy lớn hơn hai huynh muội kia nhiều tuổi như vậy, liền cũng không tính là vậy đi, nghĩ như vậy, tâm Mạnh Đình ổn định chút.
Bọn họ đi tới nửa đường, Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng tới đây nghênh đón, bọn họ phân tán lực chú ý của Hứa Tư Hành và Hứa Tư Nhã, Mạnh Đình mới lại hơi hơi buông lỏng chút, cậu nghiêng đầu qua, lại là chống lại ánh mắt Hứa Thụ Mân, Mạnh Đình nghi hoặc chớp chớp mắt.
Hứa Thụ Mân cười nhàn nhạt với Mạnh Đình, ánh mắt thu hồi, nhưng chân mày hắn vẫn là nhăn nhăn.
Yến Tuy mặc dù không có nói chuyện, nhưng anh buông tay Mạnh Đình ra, đổi lại ôm lấy eo cậu, ý tứ che chở này kỳ thực cũng rất rõ ràng.
Mạnh Đình quen bất kỳ tiếp xúc nào của Yến Tuy, tự nhiên không phát hiện khác biệt trong đó, nhưng bao gồm Hứa Thụ Mân bên trong, một cái nhìn không ra, hai cái ba cái cuối cùng có thể nhìn ra, Mạnh Đình có lẽ có chút không giống với người bình thường, nhưng cậu vẫn là vợ anh, trong lòng nghĩ như thế nào, Yến Tuy quản không được, nhưng nếu ngay trước mặt biểu hiện ra, Yến Tuy tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hai huynh muội Hứa Tư Hành và Hứa Tư Nhã ở trong phòng khách Yến Mạn Gia tiếp đãi, Yến Tuy Mạnh Đình và Chân Hàm bồi Hứa Thụ Mân đến trong thư phòng, bốn người bọn họ cùng nhau nói chuyện, đề tài nhằm vào Diêm thị và Tiêu thị.
Mạnh Đình tự nhiên không nói xen vào, nhưng cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Yến Tuy, cũng không cảm thấy biệt nữu.
Liên tục nói tới gần ăn trưa, bọn họ mới từ trên lầu đi xuống, Hứa Tư Hành và Hứa Tư Nhã rất biết nói chuyện, chọc Yến Mạn Gia một trận vui vẻ, không khí khá tốt.
"Cô, chờ cháu và anh trai nghỉ đông, bọn cháu còn có thể tới đây chơi không?"
Yến Mạn Gia mặc dù cảm thấy hai đứa nhỏ này nói chuyện rất có ý tứ, nhưng trong nhà ai làm chủ, trong lòng bà vẫn là rõ ràng.
Bà đáp lại, cũng không ném vấn đề cho Yến Tuy hoặc là Mạnh Đình, "Hiện tại cách nghỉ đông còn lâu lắm, tới lúc đó các cháu có thể liền không muốn tới nữa, chúng ta trước tiên ăn cơm, các cháu sáng sớm đã từ Lê thành chạy tới, hẳn là cũng đói bụng rồi."
Ánh mắt Yến Mạn Gia chuyển đi nhìn thấy đám người Chân Hàm và Mạnh Đình, nụ cười trên mặt bà lại mới rõ ràng hai phần, "Cậu cả mau tới, cháu bảo cô Vương cố ý chuẩn bị món cậu thích."
"Bảo bối Đình Đình cũng ăn nhiều chút, cháu hôm nay đi theo Yến Tuy, có thể phải mệt mỏi."
"Cháu không mệt, cô cũng ăn nhiều chút." Mạnh Đình đáp lại Yến Mạn Gia, sau đó mới đi theo Yến Tuy ngồi vào vị trí.
Trên bàn cơm liền không có thói quen tiếp tục tán gẫu nói cười, Hứa gia cũng là như thế, Hứa Tư Hành và Hứa Tư Nhã tới đây sau khi ngồi xuống, liền cũng khôi phục lịch sự và an tĩnh, ngược lại Yến Mạn Gia còn không ngừng kêu bọn họ dùng bữa.
Thấy bọn họ vẫn thỉnh thoảng nhìn Mạnh Đình và Yến Tuy, Yến Mạn Gia để đũa xuống, lại cường điệu với bọn họ một lần.
"Yến Tuy và bảo bối Đình Đình tình cảm tốt, chúng ta ăn của chúng ta, đừng để ý bọn nó."
Mạnh Đình vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Yến Tuy, liền cũng không quản quá nhiều, bọn họ nhìn cũng vô dụng, Yến Tuy đã sớm là của cậu, cũng chỉ thích cậu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mạnh Đình và Yến Tuy ở trong phòng khách ngồi cùng một lát, liền bảo bác Tiêu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ba người Hứa Thụ Mân, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng trở về trên lầu, lúc gần tới 4h, bọn họ xuống tiếp khách.
Thời gian gần đến 6h tối, phóng mắt nhìn tới trong đại sảnh, gia tộc trong Hải thành nhận được thiệp mời đều có mặt rồi, Yến Tuy cầm lấy chén rượu, mang theo Mạnh Đình mời rượu, bác Tiêu đi tới, ở bên người Yến Tuy nói nhỏ, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình lại đi ra cửa lớn.
Có thể làm cho bọn họ tự mình tới cửa đón, ngoại trừ Hứa gia chủ Lê thành đã tới, lại còn có thể có những người khác? Hứa Thụ Mân cũng có chút tò mò, bất quá lấy tu dưỡng của hắn sẽ không biểu hiện tò mò của mình ra, bất kể là ai, Yến Tuy mang vào, hắn rồi sẽ biết.
Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng đứng dậy, bọn họ đại để đoán được là ai tới.
"Mẹ!" Mạnh Đình gọi một câu với Ninh Châu đang sốt ruột xuống xe, cậu nhìn thấy Ninh Châu quần áo lộng lẫy lại tiếp tục khen một câu, "Mẹ hôm nay thật xinh đẹp."
Tiêu Huy Dân cũng từ trên xe bước xuống, Mạnh Đình tâm tình tốt, miệng cũng liền ngọt, "Cha và các anh cũng rất đẹp trai."
Nhưng lời của cậu ngừng lại, lại tiếp tục tăng thêm một câu, "Yến Tuy đẹp trai nhất." =))))))))))))
Ba cha con Tiêu gia còn chưa bắt đầu vui vẻ, thần sắc đều chuyển thành bất đắc dĩ, nhưng mấy ngày chung đụng này, bọn họ cũng biết vị trí Yến Tuy ở trong lòng Mạnh Đình không thể thay thế được.
Yến Tuy nghe vậy trên mặt lộ ra chút tiếu ý, ở đám người Tiêu Huy Dân xem ra, đó chính là đắc ý thỏa mãn.
Yến Tuy chống lấy ánh mắt không còn gì để nói của cha con Tiêu gia, cũng thăm hỏi, "Cha, mẹ, Tử Ngang, Tử Mặc, mọi người chạy tới cũng mệt mỏi rồi, đi vào ăn gì đó, chúng ta lại nói chuyện tiếp."
"Chờ chút......" Tiêu Huy Dân vội vàng nói, ông bị một lời khen của Mạnh Đình kém chút nữa quên mất cha già của ông.
(Min: có hiếu quá lun)
"Ông nội Nặc Nặc cũng tới."
Ông đi tới bên cạnh xe bọn họ sau đó gật một cái, tự mình mở cửa xe ra, đỡ Tiêu lão gia tử xuống.
Bảy mươi tuổi, tuổi xấp xỉ với Hứa Thụ Mân, nhưng làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng với Hứa Thụ Mân, là một lão nhân gia thoạt nhìn khá nghiêm túc mạnh mẽ, khí tràng có mấy phần tương tự Yến Tuy.
"Nặc Nặc, gọi ông nội."
Mạnh Đình từ bên cạnh Ninh Châu nghiêng người qua, nhìn sang, cậu lập tức liền gọi, "Chào ông nội."
Tiêu lão gia tử nhìn Mạnh Đình và Ninh Châu bên người cậu, lúc này mới "ừ" một tiếng, ngay sau đó ánh mắt ông liền rơi vào trên người Yến Tuy, thanh âm ông cũng rất lãnh trầm, "Chính là cậu kết hôn với Tử Nặc?"
Yến Tuy những năm này giao thiệp căn bản đều là người cùng vai vế Tiêu lão gia tử, anh cũng không thấy không thoải mái, anh gật gật đầu, "Vâng, ông nội, cháu kết hôn với Đình Đình nửa năm rồi."
Yến Tuy cũng biết Tiêu lão gia tử đối với anh loại thái độ này là vì cái gì, nhưng anh vẫn như cũ không cảm thấy anh cần cúi đầu nhận lỗi gì gì đó.
"Tiêu tam công tử cho người đả thương Đình Đình, còn trêu đùa mẹ ruột và cô cháu nhiều năm như vậy, cháu có thể lưu lại gã một mạng, chính là nhìn tới tình cảm lui tới của hai nhà."
Anh chính là lúc ấy thật muốn giết chết Tiêu Tư, Tiêu gia bây giờ cũng không có biện pháp với anh, quan hệ hai nhà sẽ càng gay gắt chút, nhưng Yến Tuy vẫn như cũ không sợ.
Anh có thể giữ lại mạng Tiêu Tư, tự nhiên cũng không phải bởi vì tình cảm gì đó anh nói, chết quá tiện nghi gã, gã còn sống, Yến Tuy cũng mới có thể lần lượt từ trên người gã trả thù lại.
Ánh mắt Tiêu lão gia tử vẫn như cũ rơi vào trên người Yến Tuy, hai người nhìn nhau, không khí tương đối vi diệu.
Lúc Tiêu Huy Dân đang định nói chút gì, Tiêu lão gia tử và Yến Tuy cơ hồ đồng thời thu hồi ánh mắt, xem ra không khí vi diệu trong nháy mắt liền không có nữa.
Yến Tuy nhìn về phía đám Ninh Châu, tránh sang bên cạnh một bước, tay giơ vào bên trong, "Mời vào trong."
Mạnh Đình cầm tay bên kia của Yến Tuy, lại tiếp tục kề sát vào bên người Yến Tuy chút, ý nghĩ trong lòng cậu vẫn như cũ không có bất ỳ dao động nào, nếu như người Tiêu gia không thích Yến Tuy, như vậy cậu cũng sẽ không thích bọn họ, chính cậu có thể kiếm tiền cho Yến Tuy, cũng không cần Tiêu gia có thể cho cậu cái gì.
Mạnh Đình đối với Tiêu gia hiểu rõ vẫn như cũ quá ít ỏi chút, bọn họ có thể cho cậu không chỉ là tài phú, nhưng Mạnh Đình chính là rõ ràng, cũng sẽ không thay đổi, cậu vẫn đều rất rõ ràng, cái gì đối với cậu là quan trọng nhất, đó là Yến Tuy.
Yến Mạn Gia và Chân Hàm ở cửa phòng khách chờ, sau đó nhiệt tình mà nghên đón bọn họ đi vào, sau đó mấy gia chủ có tư lịch lão luyện cũng đều nghênh đón, có vài người từng quen biết với Tiêu lão gia tử, lại cá biệt biết Tiêu Huy Dân.
Yến Tuy còn chưa mở miệng giới thiệu, thanh âm nghị luận trong phòng khách đều bắt đầu dậy sóng, hôm nay sinh nhật Yến Tuy, Tiêu thị chính là tiếp tục kết thù với Yến thị, cũng sẽ không chọn ngày như vậy tới nhà đi.
Hơn nữa từ xa nhìn tới một chút cũng không cảm thấy, giữa người hai nhà có chút cảm giác giương cung bạt kiếm nào, Yến Mạn Gia kia vẫn luôn cùng phu nhân Tiêu gia chủ vừa nói vừa cười, ngay sau đó bọn họ còn chứng kiến Yến Tuy giới thiệu người Tiêu gia cho Hứa Thụ Mân.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Hứa Thụ Mân chợt lóe lên, ngay sau đó liền hàn huyên với Tiêu lão gia tử, bọn họ cho dù không có giao tình gì, nhưng từng đều là đương gia tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu, không thể nào không biết đối phương.
"Không nghĩ tới Yến Tuy cùng Tiêu gia các người còn có duyên phận như vậy......"
Hứa Thụ Mân cảm thán một câu, trong lòng hắn biết mục đích hắn lần này tới Hải thành e rằng vẫn không thành, Tiêu thị căn bản cũng không có đối địch với Yến thị, Diêm thị nếu nói chiếm cứ ưu thế, hiện tại nhìn chính là Yến Tuy đào hố cho hắn.
Hắn muốn làm người đứng ra làm hoà, sợ là không thể rồi, Diêm Uẩn Sinh không hẳn cam tâm, Yến Tuy cũng sẽ không đáp ứng.
Ninh Châu cho dù rất nhiều năm không tham gia trường hợp giao thiệp như vậy, lúc này cũng sẽ không luống cuống, càng không cần nói là Tiêu Huy Dân bọn họ, bọn họ bưng chén rượu, cùng những người lui tới là chạm cốc, vô luận là dáng vẻ hay là nói chuyện đều là giọt nước không lọt.
Một bộ phận người không rõ chân tướng cũng 1 llần nữa đánh giá lại Yến Tuy, cảm thấy thủ đoạn của anh thật sự rất lợi hại, bất kể anh bỏ ra giá gì, anh có thể làm cho người Tiêu gia cùng anh hòa giải, còn vì anh tới Hải thành tham gia tiệc sinh nhật của anh, tuyệt đối vượt ngoài dự đoán của mọi người.
"Không hổ là anh họ......" Hứa Tư Hành có chút ngạo khí cũng không khỏi khen ngợi một câu như vậy.
Lúc này ngoài cửa lại tới 7-8 người, nhưng là mấy người Cố Lãng Chung Minh, y làm bạn bè Yến Tuy, tự nhiên có thiệp của riêng mình, một nhóm người cầm lễ vật cười cười nói nói mà đi vào, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình nghênh đón, không khí yến hội hơi trầm lặng trong nháy mắt liền sống động lên.
Khách tới bất kể có tâm hay không, đều sẽ tặng lên một chút lễ vật, phần lớn đều để cho bác Tiêu nhận lấy lễ vật gửi tới trước đặt trong phòng, cũng còn có một vài sẽ trước mặt mở ra, tỷ như đám người Cố Lãng chơi thân với Yến Tuy.
Cố Lãng cũng coi như dụng tâm, y tìm cho Yến Tuy một khối cốt điêu của đại sư nào đó vài trăm năm, giống như hiến bảo, nôn nóng khó chịu nổi liền mở ra khoe một lần. Những người khác bị làm cho tò mò đồng thời đều khen ngược (*),bọn họ còn tưởng bảo bối hiếm lạ gì chứ.
((*) khen ngược: reo hò khen hay khi thấy người biểu diễn có khiếm khuyết gì đó)
"Chị dâu nhỏ là đem mình tặng Yến Tuy làm lễ vật sao? Ha ha ha......"
Y soi chỗ cổ áo Mạnh Đình còn lưu lại chút dấu vết nhàn nhạt, bị y nhìn thấy.
Mạnh Đình không phát giác ánh mắt y có cái gì không đúng, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi vốn chính là của Yến Tuy, không thể coi là lễ vật, tôi có chuẩn bị lễ vật."
Mạnh Đình nhìn nhìn thời gian, sau đó kéo Yến Tuy tới phòng khách trước TV, cậu cầm điều khiển TV qua, đổi một kênh. Đám người Cố Lãng xem náo nhiệt liền cũng cùng nhau vây tới, những người khác tò mò liền cũng tới tấp đi tới.
Hứa Tư Nhã nhìn TV một cái, rất tò mò hỏi một câu, "Chị dâu nhỏ là muốn bọn em xem quảng cáo sao?"
Mặc dù bất đồng gia tộc, bất đồng thành phố, nhưng đám tiểu bối trong Hứa gia đối với Yến Tuy cũng không xa lạ, thậm chí thế hệ cha mẹ bọn họ đều rất thích lấy Yến Tuy ra giáo dục hoặc khích lệ bọn họ.
Lần này Hứa Thụ Mân muốn tới Hải thành, bọn họ vừa vặn biết được, năn nỉ vài ngày, mới để cho Hứa Thụ Mân đáp ứng, mục đích chủ yếu trong đó là muốn tới xem xem Yến Tuy được các trưởng bối tán dương như vậy, rốt cuộc là cái bộ dáng gì.
Người cũng như tên, gặp được người, cô và Hứa Tư Hành đều coi như tòng phục rồi, nhưng đồng thời càng thêm tò mò, nhưng là Mạnh Đình bên cạnh anh, một chị dâu nhỏ quá đỗi xinh đẹp lại rõ ràng không giống với người bình thường.
(Tui vẫn chưa giải thích tên anh nhà Đình Đình nhể, Yến: an nhàn, an lạc; Tuy: làm liều, làm bừa, ngang ngược =>>> cái tên nói lên tất cả)
Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, giơ tay lên nhu nhu tóc cậu, gật đầu một cái, "Được, anh không sốt ruột."
Mạnh Đình muốn tặng anh quà gì, Yến Tuy đại khái có thể đoán được, chỉ là anh cho rằng Mạnh Đình là muốn buổi tối lúc chỉ có bọn họ, mới đưa cho anh, lại không nghĩ cậu còn làm trò gì khác nữa, Yến Tuy vẫn luôn đối với lễ vật không có gì hứng thú, đột nhiên cũng tò mò một chút.
"Đây là...... Sản phẩm buổi công bố của công ty chị dâu nhỏ và Minh Á đi."
Chân Hàm đi tới đằng trước, ánh mắt quét TV một cái, một cái liền nhìn ra Minh Á ở trên cùng nói chuyện kia, y ngồi xuống chống cằm nhìn, y cũng rất hiếu kỳ Mạnh Đình tặng quà gì cho Yến Tuy.
Những người khác cũng đều đem ánh mắt rơi tới trên màn hình TV to đùng trong phòng khách Yến trạch kia, thật đúng là Yến Minh Á.
Y tới Hải thành lâu như vậy, một vài trường hợp giao thiệp, y cũng thường xuyên có mặt, căn bản có mặt đều có thể nhớ mặt y, huống chi công ty nước hoa y mở kia tốc độ nổi lên khá nhanh, độ nổi tiếng càng ngày càng cao, y đã bắt đầu trở thành hình mẫu cho đám tiểu bối học tập rồi.
"Lựa chọn thời gian hôm nay như vậy công bố sản phẩm nước hoa Đình Á mới nhất của chúng tôi, cũng là có nguyên nhân, hôm nay là sinh nhật của người yêu của thủ tịch điều hương sư của chúng ta, anh ấy muốn tặng người ấy nước hoa này làm quà sinh nhật."
Yến Minh Á nhìn ống kính, tựa hồ cũng đoán được Yến trạch bên này, cảnh tượng Mạnh Đình mang theo Yến Tuy tới xem. Y tất nhiên phải đem ý tứ của Mạnh Đình biểu đạt đúng chỗ mới được, y dừng một chút lại tiếp tục nói.
"Mọi người nhìn thấy đấy, sản phẩm lần này của chúng tôi chỉ có một kiểu lọ, đó là bởi vì nước hoa này, thủ tịch điều hương sư vĩnh viễn chỉ tự tay điều chế cho người yêu của anh ấy, ngoại trừ người ấy ra có thể đưa cho người ngoài, trên thị trường sẽ không có lọ bản kim trang thứ 2 được bán ra."
"Nếu như trên mạng có xuất hiện cái gọi là bản kim trang, không cần hoài nghi, nhất định là fake." Yến Minh Á nói đến đây hơi chế nhạo cười cười, Mạnh Đình xem ti vi mắt khẽ trợn tròn chút, cậu không rõ cái này có gì buồn cười.
Yến Tuy nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Đình, đang muốn nói gì, Mạnh Đình vội vàng lại lắc lắc cánh tay anh, "Vẫn chưa xong đâu......"
Yến Tuy chỉ có thể quay đầu lại nhìn, nhưng là cảnh tượng quay trong phòng điều hương của Mạnh Đình.
"Yến Tuy thật sự có thể nhìn thấy tôi sao?"
Trong video Mạnh Đình nhìn ống kính, nghi ngờ chớp mắt, người quay xác định cậu mới lại đứng tốt, "Yến Tuy, sinh nhật ngày đó em và anh hẳn là đều rất bận, em có lẽ liền không có thời gian ở đây một ngày điều hương cho anh, cho nên em bảo Thi Thi quay giúp em."
"Em đặt tên cho nó là Yến Đình, không có ý nghĩa gì cả, chính là cảm thấy gọi như vậy dễ nghe. Đây là nước hoa em tặng cho anh, mãi mãi em cũng chỉ điều chế cho anh."
Mạnh Đình trước ống kính nói chuyện ban đầu là có chút khẩn trương và mất tự nhiên khó giải thích được, nhưng nghĩ đến Yến Tuy có thể nhìn thấy, khóe mắt chân mày cậu lại dần dần nhu hòa. Tốc độ nói của cậu không nhanh nhưng rất chân thành tha thiết, Yến Tuy nhìn Mạnh Đình trong màn hình, nghiêng đầu lại chống lại ánh mắt nhìn tới không chút biến hóa của Mạnh Đình, tim anh bỗng nhiên liền run lên một cái, một chút cảm xúc nồng đậm lại bắt đầu lên men.
Mạnh Đình lại lắc lắc tay Yến Tuy, mới để cho Yến Tuy tiếp tục nhìn màn hình, mà cậu thì lại giữa màn hình và Yến Tuy không ngừng qua lại, cậu muốn xác định một chút Yến Tuy có phải thật sự thích món quà của cậu như vậy, kinh hỉ như vậy hay không.
Mạnh Đình trong video toàn bộ quá trình đeo khẩu trang, nhưng người trước TV một cái là có thể nhìn ra đây là Mạnh Đình, chính là mắt mù nhìn không ra, nghe thanh âm cũng có thể biết là cậu.
Mạnh Đình trong video không nói gì thêm, ống kính cũng kéo xa một chút, cậu liền bắt đầu điều hương.
Hứa Tư Nhã dời ánh mắt đi, cho rằng không có gì coi được nữa, nhưng tầm mắt mọi người liền vẫn ở trên màn hình TV, Hứa Tư Nhã có chút khó giải thích được, liền cũng đem ánh mắt dời về, cũng hiểu mọi người vì sao vẫn còn nhìn.
Mạnh Đình điều hương và cậu trong sinh hoạt hàng ngày hoàn toàn bất đồng, không có bức tường vô hình trời sinh ngăn cách cậu cùng mọi người trao đổi kia, cậu ánh mắt chuyên chú, tới mức tâm ứng hoàn toàn, thật sự có loại phong phạm đại sư hoặc là tông sư.
Cậu xác thực là thủ tịch điều hương sư công ty nước hoa Đình Á, thật trăm phần trăm.
Video Mạnh Đình điều hương cũng không toàn bộ phát xong, liền lại cắt trở lại hiện trường buổi công bố sản phẩm.
Yến Minh Á cười cười, y biết cảm giác cấp dưới chưa hết thòm thèm, nhưng toàn bộ quá trình phát ra, không chừng đã có người nghĩ ra phương pháp phối chế của bọn họ rồi, loại chuyện nguy hiểm này, Yến Minh Á là tuyệt đối sẽ không làm.
"Sở dĩ chúng tôi đặt tên nước hoa này là Yến Đình, tiếng anh gọi là Best Love." Yến Minh Á lại trên máy tính trước người y ấn một cái, một quảng cáo truyền hình liền xuất hiện, ngay cả tiếng quảng cáo tuyên truyền đều hô "Gửi tới người em yêu nhất".
Đây hẳn không gọi là buổi công bố sản phẩm, mà là buổi biểu diễn dành riêng cho điều hương sư tỏ tình với người yêu của hắn mới đúng.
"Ngoài ra muốn chia sẻ mấy tin tức tốt với mọi người, Yến Đình Best Love ở phẩm hương nước F đạt giải vàng, ở nước D......"
Từng tin vui của Yến Minh Á, cơ hồ dựa vào Best Love Yến Đình, đem giải thưởng danh hiệu nước hoa đã đạt được ở nước ngoài đều cầm tới, trên màn hình lại tràn đầy đánh giá kinh hỉ của rất nhiều bình ủy đối với nó.
Trong đó một vị bình ủy trực tiếp nói với Yến Tuy, "Yến, sinh nhật vui vẻ! Cậu thật sự quá hạnh phúc rồi, nếu như có người tặng nó cho tôi, tôi sẽ nguyện ý gả cho hắn. Yến Tuy, cậu có thể tặng tôi một lọ không?"
Lời này đồng thời có nghĩa khác quá lớn, Mạnh Đình nhìn TV, rất xác định mà lắc đầu, "Không thể."
Yến Tuy đều kết hôn với cậu rồi, Yến Tuy tặng bình ủy này nước hoa, chẳng phải muốn nhiều người mơ ước Yến Tuy tới sao, tuyệt đối không thể.
"Yến Tuy, anh không thể tặng cho hắn."
Mạnh Đình nhớ tới, đây chỉ là video, bên kia căn bản không nhìn thấy cậu cự tuyệt, cậu chỉ có thể nghiêng đầu bảo Yến Tuy đáp ứng tuyệt đối không thể tặng hắn.
Yến Tuy nghiêng người qua, kéo Mạnh Đình vào trong ngực, sau đó ôm lấy, "Được, không tặng."
Đây là quà sinh nhật Mạnh Đình tặng cho anh, lễ vật độc nhất vô nhị trên ý nghĩa chân chính, đầu anh tú đậu (*) mới sẽ đưa cho người ngoài.
((*) "tú đậu" phát âm là [xiù dòu], từ này phát âm gần giống với từ "short" của tiếng anh, nó có nghĩa là "não ngắn", "ngu nhất thời", có khi đứng đầu câu chửi có nghĩa là thằng ngu)
"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, mấy bất an kia tản đi, mặt mày cậu lại khôi phục nhu hòa, "Em đặt nước hoa trên tủ đầu giường, buổi tối anh thử nhìn chút, có thích hay không."
"Thích, anh thích." Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình lại xiết chặt, Mạnh Đình tặng anh quà gì anh đều thích, nhưng cậu dụng tâm như vậy, Yến Tuy ngoài thích, lại thêm cảm động, loại cảm động không cách nào dùng ngôn ngữ nói với Mạnh Đình.
"Ừ," Mạnh Đình nghe vậy đáp lại thanh âm lại cao hứng hai phần, cậu lại lần nữa nghiêm túc nói, "Sinh nhật vui vẻ, Yến Tuy."
"Có em ở đây, anh sẽ vui vẻ."
Yến Tuy trả lời, buông Mạnh Đình ra chút, đám người Cố Lãng chưa kịp ồn ào, anh liền cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn. Không khí bốn phía ngừng lại, ngay sau đó lại náo nhiệt hơn hai phần, bất quá mọi người phần lớn đều là bộ dáng chúc phúc.
Cố Lãng nhìn bộ dáng hạnh phúc kia của Yến Tuy và Mạnh Đình, y nghiêng đầu hơi đồng tình nhìn Chân Hàm một cái, "Hàm Tử, đừng nói với anh, chú mày không sâu răng, chú ngày nào cũng bị nhét nhiều đường như vậy, răng còn có thể tốt được chứ?"
Cố Lãng nói lại đi tới nhìn răng Chân Hàm, sau đó bị đá một cước, "Biến."
Yến Mạn Gia ngược lại tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, bà ngày nào cũng phải bị đút đường, đều sắp nếm không ra ngọt là cái mùi vị gì nữa rồi.
"Hóa ra chị dâu nhỏ chính là điều hương sư thần bí a," Chung Minh nhìn Mạnh Đình bị Yến Tuy hôn một cái, má đỏ bừng, chỉ cảm thấy người không thể xem bề ngoài, nhưng Mạnh Đình đem video cậu điều hương đều tung ra rồi, chính là muốn tiêu diệt loại suy đoán này.
Cậu chính là điều hương sư, mặc dù cậu trẻ tuổi tới không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cậu thoạt nhìn bẩm sinh có thiếu hụt, nhưng cậu cũng không phải vô dụng, cậu có thể điều chế cho Yến Tuy nước hoa độc nhất vô nhị trên đời.
"Đúng a, thật không nghĩ tới." Bên cạnh Chung Minh rất nhiều người phụ họa.
Yến Minh Á hiện tại ở Hải thành trộn lẫn tới phong sinh thủy khởi, công ty y tự nhiên được chú ý, bậc thầy điều hương phía sau sản phẩm của y, tự nhiên cũng là một trong những chủ đề thảo luận hot của mọi người.
Hứa Tư Nhã và Hứa Tư Hành lại nhìn Mạnh Đình, cũng không dám dùng loại ánh mắt lúc trước nhìn, có lẽ gia thế của cậu vẫn như cũ kém Yến Tuy rất nhiều, nhưng bản thân cậu vẫn là có bản lĩnh, Hứa Thụ Mân sau khi nghe nói, cũng khẽ gật đầu một cái.
Nhưng nguyên nhân ông gật đầu cũng không phải chỉ là bởi vì Mạnh Đình có bản lĩnh này, mà là Tiêu gia phía sau cậu dựa vào, ông cho rằng đó mới là sức mạnh cậu có thể ở lại bên cạnh Yến Tuy.
Bên tai Yến Tuy truyền đến các loại bàn tán, cũng là khẽ nhíu nhíu mày, vốn là Mạnh Đình được người tán dương, anh cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng loại tán dương này biến thành so sánh Mạnh Đình có xứng với anh hay không, anh liền cảm thấy có chút không thích nữa.
Mạnh Đình nhưng là không thèm để ý nghị luận của mấy người đó, hoặc là bất luận nhìn sang, ánh mắt cậu hiểu hoặc là không hiểu, cậu giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu lông mày cau lại của Yến Tuy, sau đó hơi có lo lắng hỏi, "Anh mệt mỏi sao?"
Yến Tuy chống lại ánh mắt Yến Tuy, thoải mái cười một tiếng, anh lắc lắc đầu, "Không có, không mệt."
"Không nghĩ tới Nặc Nặc của chúng ta còn có khả năng như vậy."
Ninh Châu kéo tay Tiêu Huy Dân tới, đột nhiên liền có chút nước mắt, bà hẳn là vì Mạnh Đình cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng hiện tại bà chỉ muốn khóc.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc rồi?" Mạnh Đình rút ra một tờ khăn giấy đi tới, nhẹ nhàng mà xoa xoa khóe mắt Ninh Châu, cậu sợ làm hỏng make-up của bà, lau tới rất cẩn thận.
"Mẹ đừng khóc, sau này con cũng điều nước hoa cho mẹ."
Kỳ thực sản phẩm mới công ty Đình Á vào mùa xuân kia mới công bố cũng rất thích hợp với Ninh Châu, nhưng cậu sớm điều chế ra cho Ninh Châu hẳn cũng không sao cả.
"Ừm," Ninh Châu đáp lại, nhịn không được duỗi tay ôm Mạnh Đình, "Bảo bối thật là lợi hại, mẹ là rất cao hứng."
"Ừm," Mạnh Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Ninh Châu, sau đó mới buông bà ra, nhưng người xung quanh đều muốn sợ ngây người.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Người nhà chị dâu nhỏ tìm được rồi?"
Cố Lãng hỏi về phía Chân Hàm, thấy y bình tĩnh như vậy, y khẳng định biết, nhưng lại không một chút phong thanh để lộ ra.
Chân Hàm nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, lại không nói thêm, mà Yến Tuy cũng dắt Mạnh Đình qua, đi vào bên trong, người giúp việc đẩy bánh ngọt ra, Yến Tuy còn có lời trước tiên muốn nói.
"Hôm nay là sinh nhật của Yến mỗ, cảm tạ các vị trong lúc bận trăm việc dành thời gian tới, tôi và phu nhân đều rất cao hứng."
Yến Tuy nói xong khẽ nghiêng nghiêng người, sau đó đứng thẳng nói tiếp, "Hai vị trưởng bối đặc biệt quan trọng có thể tới, Yến Tuy hết sức cảm kích, tôi muốn mời bọn họ tới cùng tôi và Mạnh Đình cùng nhau cắt bánh."
Yến Tuy đi tới đỡ Hứa Thụ Mân, Mạnh Đình đi đỡ Tiêu lão gia tử, Yến Tuy có thể cho mặt mũi này, bọn họ không thể nào không đáp lại.
Hát bài hát sinh nhật, sau đó cắt bánh ngọt, chia bánh, người Tiêu gia và Yến Mạn Gia Chân Hàm đều đứng ở bên trong nhất, thân phận của bọn họ đã rất rõ ràng rồi.
"Cha cho cha nè," Mạnh Đình đưa bánh ngọt cho Tiêu Huy Dân, lại ngoan ngoãn gọi một câu.
Tiêu Huy Dân cười hớn hở mà nhận lấy, "Cảm ơn Nặc Nặc."
Về phần Tiêu lão gia tử và Hứa Thụ Mân đều là Yến Tuy tự mình lần lượt đưa cho bọn họ, bọn họ đưa cho trưởng bối quan trọng xong, sau đó mới để cho người giúp việc thay thế, tiếp tục chia bánh ngọt.
Mà Mạnh Đình cũng mắt trông mong mà nhìn, bánh sinh nhật của Yến Tuy, cậu sao có thể không ăn chứ.
Yến Tuy kéo Mạnh Đình qua, trên bàn phía sau bọn họ, anh đã sớm cắt xong một phần cho Mạnh Đình đặt tới.
Mạnh Đình kinh hỉ mà nhìn, cậu khoét một thìa, lại là trước tiên đút cho Yến Tuy một miếng, sau đó lại nhìn anh hỏi, "Ăn ngon không?"
"Ngon," Yến Tuy gật đầu một cái đáp lại, nhìn Mạnh Đình khoét cho mình một miếng, anh lại duỗi tay cọ cọ khóe miệng bị dính, dặn dò một câu, "Từ từ ăn."
"Ừ," Mạnh Đình mấp máy môi, nuốt bánh ngọt xuống, nụ cười khóe miệng cậu lại lần nữa hiện lên, cậu cảm thán nói, "Hôm nay em thực sự rất cao hứng."
Yến Tuy cũng biết Mạnh Đình vì cái gì mà cao hứng, anh không có đáp lại, giơ tay lên thuận thuận trán Mạnh Đình, sau đó kìm lòng không đậu cúi đầu ở mi tâm cậu hôn xuống.
Yến Tuy tự nhiên biết nhất cử nhất động của anh và Mạnh Đình tùy thời bị người chú ý, nhưng anh không cảm thấy anh cần để ý ý nghĩ của bọn họ, ít nhất hiện tại cuộc sống như vậy, anh muốn dựa theo tâm ý của mình.
___________________
#1: Surpriseeeeeeee!!!!!!! Quà 20/10 của ta và nàng Min:***** chúc các nàng luôn xưn đẹp và yêu bọn taaa:*****
#2: Cơ mà tin buồn là mai ta lên đường đi thực tập rồi:(((( đây có lẽ là chương cuối của tuần này:(((((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.