Chương trước
Chương sau
Editor: Vịt
Beta: Minyi
Today is a special day =))))))))
Mạnh Đình suy nghĩ một chút lại nói, "Anh không cần bận tâm em, dưới tình huống bình thường, hắn là đánh không lại em."
Yến Tuy nghe vậy nhớ tới thân thủ của Mạnh Đình ở trên tụ hội bờ biển, chân mày gạt gạt, anh khẽ gật đầu một cái, anh biết Mạnh Đình kỳ thực cũng không có dễ khi dễ như thoạt nhìn, thời điểm nên phản kích, cậu sẽ không nương tay.
Cũng tỷ như vừa nãy, Mạnh Đình liền không muốn kiềm chế, giới hạn nội tâm cậu vẫn luôn biết rất rõ.
Yến Tuy giơ tay lên xoa xoa má Mạnh Đình, sau đó che mắt cậu, lại ôm người tới trong ngực.
"Mệt mỏi liền ngủ đi, đến nơi anh gọi em."
"Ừm," Mạnh Đình nhẹ nhàng trả lời, khóe miệng cong cong, sau đó thật sự dựa vào Yến Tuy ngủ thẳng tới nơi.
Bọn họ cũng không phải trở lại công ty, mà là lái xe đến vùng ngoại thành, gần hai tiếng đường xe, xe của bọn họ rốt cục dừng lại trước một thôn nhỏ, Yến Minh Á và Triệu Binh xuống xe trước, Yến Tuy lay tỉnh Mạnh Đình, mới tiếp tục xuống.
"Nơi này rất nhiều nông dân chuyên trồng hoa, chúng ta đi khảo sát xem một chút."
Yến Tuy dắt Mạnh Đình, sau đó mới giải thích một câu với Yến Minh Á, nhưng kỳ thực anh muốn dẫn Yến Minh Á tới nhìn vẫn không phải cái này.
Mạnh Đình vốn còn có chút mơ hồ, ngửi thấy mùi hoa, cậu dần dần liền tỉnh táo lại.
Sau khi cùng nông dân chuyên trồng hoa thương lượng tốt, Mạnh Đình cầm lấy kéo, Yến Tuy giúp cậu xách giỏ, bọn họ đi về phía cánh đồng hoa, cánh đồng hoa của thôn này căn bản là canh tác nhà kính, mấy hoa này chủ yếu là đưa tới thị trường hoa cảnh, dùng để chế tạo nước hoa kỳ thực không nhiều lắm.
Yến Minh Á ở bên ngoài tán gẫu với mấy nông dân chuyên trồng hoa, Yến Tuy cùng Mạnh Đình đi vào bên trong, Mạnh Đình thêu hoa lượm hoa, Yến Tuy vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau cậu, nhưng kỳ thực anh bị những mùi thơm này xông tới não cũng choáng váng, mà Mạnh Đình tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng.
Cậu chọn tới rất nhanh, đi mấy lều hoa, chọn mấy loại khác nhau, trở lại trong quán trà nông dân chuyên trồng hoa thường ngày nghỉ ngơi, Mạnh Đình lại lần nữa bó lại, rất nhiều hoa, Mạnh Đình bó thành ba bó, ngay cả Triệu Binh cũng có phần.
"Mọi người ngửi chút xem có thích hay không?" Mạnh Đình đặt bó hoa tới trên mặt bàn trước người mỗi người xong, cậu ngồi trở lại vị trí, nâng chén trà lên ừng ực ừng ực liền uống, Yến Tuy, Yến Minh Á và Triệu Binh đều ngây người chốc lát, mới cầm lấy hoa trước người tới ngửi ngửi.
Yến Tuy ngây người là bởi vì đãi ngộ Mạnh Đình thêu hoa chỉ có thể dành riêng cho anh thôi, đột nhiên không có, Yến Minh Á và Triệu Binh lại là bởi vì bình sinh lần đầu tiên nhận được hoa, còn là hoa của người thân phận khá đặc biệt đưa tới, Mạnh Đình là thím nhỏ của Yến Minh Á, là nam nhân của ông chủ của Triệu Binh.
Bất quá ba người này đều xem như là có nhiều va chạm xã hội, trố mắt chốc lát, liền cũng không có những biểu hiện khác thường ra nữa.
Từng người cầm lấy bó hoa ngửi ngửi, sau đó bọn họ lại lâm vào trong trầm mặc ngắn ngủi, bọn họ cũng không phải người phẩm hương chuyên nghiệp, vấn đề khác trả lời không được, nhưng Mạnh Đình hỏi bọn họ có thích hay không, như vậy thuần túy chủ quan, liền dễ trả lời hơn nhiều.
"Thích," Yến Tuy đặt lại hoa lên bàn, sau đó đưa tay qua cầm lấy tay Mạnh Đình.
Mạnh Đình nghe vậy cười cười với anh, sau đó liền nhìn về phía Yến Minh Á và Triệu Binh. Đáp án của Yến Tuy, cậu ở nước F đã biết, Yến Minh Á và Triệu Binh liền không phải. Hơn nữa Mạnh Đình biết để cho người không thích dùng hương tới cảm giác, lần đầu tiên liền có thể thích kỳ thực rất khó khăn.
"Mùi thơm rất đặc biệt, cháu nói không ra được, nhưng cháu cảm thấy so với nước hoa thông thường tốt hơn."
Lúc sinh nhật Yến Minh Á cũng có từng nhận được quà là nước hoa, y ít dùng, nhưng về cảm giác và thưởng thức mà nói, y cũng không tệ, bọn họ hàng ngày tụ hội nhiều, từ trên người người khác ngửi thấy được mùi hương dĩ nhiên cũng không ít, thời gian lâu dài, đối với thưởng thức nước hoa một cách tự nhiên liền có.
Yến Minh Á nói xong lời này, liền gật gật đầu, "Thích."
Triệu Binh thường ngày nói chuyện ít, Mạnh Đình nhìn sang, hắn cũng theo đó gật gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Hắn đây là lấy lời của Yến Minh Á dùng, không cần tiếp tục hao tâm tổn trí nghĩ cái khác nữa. Yến Minh Á quét mắt nhìn hắn một cái, hắn cứng ngắc mà kéo ra khóe miệng, cười đến có chút khó coi.
Mạnh Đình nghe vậy xoay chuyển ánh mắt, dời về trên người Yến Minh Á, suy nghĩ chốc lát, cậu mới nói, "Hoa cháu mang đi, đêm và sáng sớm ngày mai, cháu tiếp tục ngửi thêm, sau đó nói cho ta biết đáp án."
"Vâng," Yến Minh Á trả lời, sau đó ôm bó hoa lên, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi cảm giác một chút.
Yến Tuy gẩy gẩy vết sẹo trong lòng bàn tay Mạnh Đình, cuối cùng kéo tầm mắt trở lại, Mạnh Đình nhìn về phía Yến Tuy chờ anh nói chuyện.
"Chúng ta ở lại một đêm rồi về," Yến Tuy nhìn Mạnh Đình cũng không có ý tứ phản đối, anh nhìn về phía Triệu Binh, "Cậu đưa Minh Á trở về, trưa mai trở lại đón chúng tôi."
Hiển nhiên Triệu Binh cũng mới biết ý tứ này của Yến Tuy, hắn gật gật đầu, Yến Minh Á cũng không ý kiến, đột nhiên muốn y ở lại, y mới sẽ bất tiện, hơn nữa y cũng không có sở thích làm bóng đèn đâu nha.
Y và Triệu Binh nhìn thời gian một chút đã hơn 3h chiều rồi, thời gian trở lại nội thành ít nhất hai tiếng, liền cũng không tiếp tục trì hoãn.
Bọn họ lúc đi tự nhiên cũng không quên mang theo hoa đi, Triệu Binh mặc dù là mặt than, nhưng có thể nhìn ra được, hắn nhận được hoa của Mạnh Đình vẫn rất cao hứng.
Bọn họ ra khỏi quán trà, Mạnh Đình mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Yến Tuy, "Chúng ta ở lại làm gì?"
Trong quán trà này chỉ có hai người, Yến Tuy liền cũng không tiếp tục khống chế hành vi của mình, anh đứng dậy ngồi vào bên người Mạnh Đình, sau đó kéo người tới trong ngực, há miệng cắn tai Mạnh Đình, nhẹ nhàng mà giày vò.
Mạnh Đình chịu đựng cảm giác khác thường trên tai, cũng không dám giãy dụa nhiều, chỉ là nghi hoặc trong lòng cậu càng nhiều.
"Yến Tuy, trời còn chưa tối đâu......" Hơn nữa quán trà này cửa sổ bốn phía đều mở, cửa kia còn chưa có khóa, tùy thời có thể có người đi vào.
Động tác giày vò của Yến Tuy dừng lại, Mạnh Đình liền cho rằng mình đã đoán đúng, cậu vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Yến Tuy, "Ngoan, anh nhịn một chút."
Nhưng Yến Tuy thật sự giống như nhịn không được, tai Mạnh Đình bị ngậm, bị cảm giác cường liệt của tình dục mang đến, trong nháy mắt khiến cậu từ đỉnh đầu tê dại đến mũi chân.
Song Mạnh Đình vẫn là không dám cử động nhiều, sắc mặt đỏ lên, nhưng chỉ là không dám làm một cử động nhỏ nào, cậu sợ cậu cử động nhiều, Yến Tuy càng khó có thể nhịn được. Nhưng nơi này thật sự không phải nơi thích hợp để bọn họ thân mật nha.
Yến Tuy khi dễ tai Mạnh Đình đủ rồi, mới buông cậu ra chút, nhưng Mạnh Đình vẫn là vây trong khuỷu tay anh, mở mắt nhìn người, trong mắt một vòng hơi nước sinh lý, giống như là đoá hoa được mưa xuân tưới qua, mọng nước lại đẹp mắt.
Nụ hôn của Yến Tuy lại rơi xuống, rơi vào trên lông mi bỗng nhiên phủ xuống của Mạnh Đình, lại tiếp tục cọ qua khóe mắt cậu, nhẹ nhàng mà mút đi chút lóng lánh, trong ánh mắt anh má Mạnh Đình đỏ hơn chút, nhưng cậu chính là ngoại trừ cảm thấy xấu hổ, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ bài xích nào với sự thân mật anh.
Tâm ý Mạnh Đình rất dễ lí giải, Yến Tuy không thèm để ý, cậu nếu có thể cũng không thèm để ý, Yến Tuy làm cái gì, cậu không nhất định có thể hiểu được, cũng không nhất định có thể hỗ trợ, nhưng cậu nhất định sẽ bồi, cậu vĩnh viễn lựa chọn cùng lập trường với Yến Tuy.
Minh bạch điểm này, Yến Tuy muốn buông Mạnh Đình ra, liền thật sự có chút khó khăn, anh rất muốn hôn môi cậu một chút, nhưng lại không dám rơi xuống, bằng không liền hẳn thật sự không nhịn được nữa, trán bọn họ chống lấy nhau, khóe miệng Yến Tuy kéo lên chút tiếu ý bất đắc dĩ.
Mạnh Đình mở mắt, liền cũng nhìn thấy nụ cười nhạt này, cậu vẫn như cũ ngoan ngoãn rụt lại thân thể, lại trong chốc lát đi qua, cậu mới hỏi, "Xong chưa?"
Yến Tuy nghe vậy bất đắc dĩ khóe miệng càng nồng đậm hơn chút, anh vò loạn tóc Mạnh Đình, đưa tay lên ôm chặt lấy người trong ngực, anh thấp giọng nói, "Chưa được."
Một nam nhân sống đến 28 tuổi, chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng cùng ai có tiếp xúc thân mật, thế giới to lớn cũng không phải là không có, nhưng ở trong giới thượng lưu Hải thành đây tuyệt đối là lông phượng sừng lân, sự tồn tại khá kỳ ba. Nhưng Yến Tuy chính là.
Ngoại trừ tính lãnh đạm, rất khó giải thích được thông. Cố Lãng rất nhiều người đều nói như vậy, bản thân Yến Tuy cũng là cảm thấy như vậy. Nhưng sau khi gặp được Mạnh Đình, liền không tiếp tục vậy nữa, Mạnh Đình vừa nãy hiểu lầm, nhưng kỳ thực không tính là hiểu lầm.
Anh ăn chút dấm, mượn phát tác đem người khi dễ một chút, liền khi dễ ra cảm giác, cho nên, anh là chưa được.
Lời này rõ ràng hẳn là câu khiến người chán nản, Yến Tuy lại nói ra chút cảm giác ấm áp lại sủng nịch, Mạnh Đình vốn là nóng tới lợi hại tai bên kia lại càng nóng.
Cậu suy nghĩ một lát, tựa đầu vào cổ Yến Tuy, sau đó dùng thanh âm cực thấp nói, "Vậy...... chúng ta tìm một nơi không có ai?" Ngoại trừ cái đó ra hình như không có biện pháp giải quyết nào khác nữa.
Nếu luận về dung túng người, kỳ thực Mạnh Đình cũng không thấp hơn Yến Tuy, Yến Tuy còn sẽ muốn ràng buộc chính mình, quản thúc người khác, Mạnh Đình liền thuần túy là Yến Tuy nghĩ muốn cái gì, cậu liền nguyện ý cho cái đó, thậm chí có lúc, còn có thể cố ý muốn làm cho người cao hứng.
Yến Tuy không nói nữa, anh cứ như vậy ôm lấy Mạnh Đình một lúc lâu, mới buông cậu ra chút.
Anh nhìn tai Mạnh Đình vẫn còn đỏ, chậm rãi giơ tay lên nhu nhu nó, dư quang quét tới hoa trên bàn, ngữ khí của anh thoáng nghiêm túc hai phần, "Hôm nay cho qua, sau này ngoại trừ anh, em không thể tiếp tục tặng bất cứ ai hoa, nhớ chưa."
Mạnh Đình nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, cậu còn chưa mở miệng trả lời cái gì, hai bên má liền đều nóng lên, hóa ra vừa nãy là cậu hiểu lầm, còn là loại hiểu lầm lớn kia.
Cậu gật đầu loạn xạ, "Ừ."
Yến Tuy cười cười, lại sáp tới hai bên má cậu đều hôn một cái.
"Gần đây có một làng du lịch, chúng ta ở lại một tối rồi về."
Hơn hai tháng này, bọn họ ngoại trừ du lịch tuần trăng mật ra nước ngoài một chuyến, anh liền chưa tiếp tục đặc biệt mang theo Mạnh Đình chơi đùa, hôm nay dành ra thời gian, liền cũng muốn để cho Mạnh Đình cao hứng hơn chút.
Mạnh Đình vẫn như cũ vùi lấp trong xấu hổ bởi hiểu lầm lớn, lại tiếp tục gật gật đầu.
Yến Tuy ôm lấy bó hoa, sau đó dắt tay Mạnh Đình, "Chúng ta phải đi trước hỏi đường một chút."
Mạnh Đình nắm chặt tay Yến Tuy, sau đó mới lại gật đầu.
Bộ dáng vừa ngoan vừa xấu hổ này của cậu thật sự rất đáng yêu, đổi lại chỗ khác Yến Tuy thật sự sẽ muốn biến hiểu lầm của Mạnh Đình thành sự thật, mà hiện tại, anh chỉ có thể hơi có tiếc nuối mà dắt người ra khỏi quán trà, tìm người hỏi xong đường, bọn họ liền đi bộ tới làng du lịch.
Thời tiết lúc này có chút nóng, nhưng nếu đi nơi có bóng cây, gió núi thổi một chút, cũng không phải là không thể chịu đựng được.
"Các anh là trong thành tới?"
Lúc Yến Tuy hỏi đường được một thiếu niên nhỏ mười mấy tuổi nghe thấy, hắn đi theo phía sau bọn họ một lát, thấy bọn họ không đuổi, liền cũng đến gần nói chuyện.
Ánh mắt hắn quét tới, lại là lựa chọn Yến Tuy mở miệng hỏi, có lẽ là Yến Tuy thoạt nhìn giống người thành phố hơn Mạnh Đình đi.
"Đúng rồi" Yến Tuy trả lời, anh nhìn về phía thiếu niên nhỏ kia, cũng hỏi một câu, "Lúc này, sao em không lên lớp?"
Thiếu niên kia nhíu mày, tựa hồ không thích đề tài này lắm, nhưng vẫn là nói thật, "Em trốn học."
"Đi học không có ý nghĩa, em muốn tới trong thành...... em muốn kiếm tiền."
Tựa hồ bởi vì Yến Tuy và Mạnh Đình là người bên ngoài tới, ngược lại để cho hắn càng có cảm xúc muốn bộc lộ hết, không ai tiếp tục hỏi, tự hắn liền cũng nói, "Em muốn kiếm tiền, có tiền, em liền có thể cho ông nội em khám bệnh, cho ông cuộc sống tốt hơn."
Yến Tuy và Mạnh Đình vẫn như cũ không có mở miệng đáp lời, thiếu niên nhỏ kia lại tiếp tục nói, "Bố mẹ em ly hôn rồi, bố em mấy năm trước đã đi rồi, ông ấy mặc kệ em, cũng mặc kệ ông nội em."
Yến Tuy nhìn sang, hắn lại nhíu nhíu lông mày, "Đừng cùng em nói mấy đạo lý lớn lao của người đọc sách, thầy Lý cũng không biết nói cùng em bao nhiêu lần, nhưng em thì có thể từ từ thoát khỏi, ông nội em sao có thể đợi được."
"Em tên gì?" Mạnh Đình quay đầu lại vẫy vẫy tay với hắn, thiếu niên kia hơi có đề phòng mà ngó ngó Mạnh Đình, lại ngó ngó Yến Tuy, sau đó mới lại gần mấy bước.
"Nơi này là thôn Lý gia, em tên là Lý Lan."
Hắn nói ưỡn thẳng ngực, "Anh không cần thương xót em, các anh chỉ cần nói cho em biết, trong thành cái gì kiếm lời nhất là được rồi."
"Các anh tới làng du lịch đi đường này, còn phải đi một tiếng, nhưng em biết có một đường gần, em dẫn bọn anh đi, sau đó các anh nói cho em biết đáp án nhé." Hắn nói nhìn nhìn bầu trời, "Ông nội em nói nhiều nhất nửa tiếng nữa liền có dông, đoạn đường này cũng không có chỗ nào tránh mưa đâu."
Lý Lan này thật sự là có mấy phần thông minh mạnh mẽ, bộ dáng hơi đen chút, người còn coi như có vài phần cốt khí.
"Em dẫn đường đi."
Yến Tuy đã mở miệng, nhưng Lý Lan lại không biết anh đây mở miệng, đối với hắn và ông nội hắn mà nói sẽ có bao nhiêu ý nghĩa.
Lý Lan nghe vậy liền chạy trước bọn họ, hắn cũng không hiện tại liền đuổi theo hỏi anh đáp án, hắn tìm được đường, liền dẫn bọn họ theo.
"Các anh người thành phố cũng không hiểu thời tiết bọn em nơi này đâu, nói mưa liền mưa, dự báo thời tiết gì đó, chờ mưa xong, nó mới nói cho anh biết sẽ mưa."
Lý Lan thổ tào level max, ngay cả Mạnh Đình cũng bị hắn chọc cười.
"Ông nội em thật lợi hại."
"Đương nhiên." Lý Lan rất thân thiết với ông nội hắn, lồng ngực ưỡn thẳng một cái, khoe khoang, cũng có vài phần bộ dáng thiếu niên.
"Nhà bọn em cũng trồng hoa sao?" Mạnh Đình nghe Yến Tuy nói, vùng này phần lớn đều là nông dân chuyên trồng hoa, nhà Lý Lan cũng là xác suất rất cao.
Lý Lan liếc nhìn hoa trên tay Yến Tuy, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Nội em trước đó chưa bệnh cũng trồng, sau đó bị bệnh liền không trồng nữa."
Hắn nói nhìn tay mình một chút, "Em không biết, nội cũng không để cho em học, đất nhà chúng em đều cho thuê."
Hai người hoàn toàn dựa vào địa tô sinh sống, miễn cưỡng ấm no, nhưng phải xem bệnh uống thuốc, số tiền này liền không đủ nữa, lại có thêm tâm tư của lão nhân gia cũng đều ở trên người cháu, ông bao nhiêu tính toán đều là vì tương lai của Lý Lan.
Ba người nói chuyện, đi trên đường nhỏ đi về phía làng du lịch, nhưng tính toán của Lý Lan cũng có sai, bọn họ lúc có thể nhìn thấy làng du lịch, hạt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống, Yến Tuy cởi áo khoác che trên đầu Mạnh Đình, Mạnh Đình lại che nó trên đầu Lý Lan.
"Nội em ngã bệnh, em cũng không thể ngã bệnh nữa."
Mạnh Đình nói cũng cởi áo khoác cậu ra, sau đó vẫy tay với Yến Tuy, "Chúng ta cùng nhau."
"Được," Yến Tuy gật gật đầu, anh một tay ôm lấy Mạnh Đình, một tay khác kéo tay Lý Lan, ba người cùng nhau chạy về phía làng du lịch.
Mưa càng rơi càng lớn, cả trời đất đều bao phủ trong màn mưa, giày da giẫm lên mặt đất tạo lên từng đám bọt nước, khoảng 1km đường, ba người bọn họ đều bị xối lạnh thấu tim.
Bất quá vẫn may nhờ Lý Lan, 10 phút dầm mưa này khác biệt vẫn là rất lớn với hơn nửa tiếng dầm mưa đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.