"Thật tốt" này của Mạnh Đình, cũng không phải Phật trên đầu môi chót lưỡi gì cả, cậu chưa từng nói với người khác ngoại trừ Yến Tuy, cậu thật sự cảm thấy Yến Tuy tốt.
Cậu đần như vậy, quả thực có thể nói là tồi tệ, nhưng Yến Tuy sau khi biết, vẫn là nguyện ý kết hôn với cậu, còn muốn mang cậu ra khỏi Mạnh ra sớm hơn, lần đầu tiên ôm, liền đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ngã bệnh được người khác chiếu cố......
Suy nghĩ của cậu quá mức cứng ngắc, ngôn ngữ quá mức nghèo nàn, ngoại trừ "Thật tốt", cậu không nghĩ ra lời nào khác để diễn tả lòng cảm kích của cậu.
Tay Yến Tuy vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Đình dừng lại, chậm rãi chuyển tới cổ cậu, tiếp đó là khuôn mặt cậu.
Mạnh Đình ngước mắt cùng Yến Tuy nhìn nhau, con ngươi quá mức sạch sẽ, khiến tâm tình của cậu nhìn một cái không sót cái gì.
Yến Tuy chậm rãi nhích tới gần, đầu tiên là trên đôi môi Mạnh Đình hạ xuống một nụ hôn, lại chậm rãi dời lên trên, lại hôn mi tâm cậu một cái.
"Em phải nhớ kỹ, anh đối tốt với em là điều cần thiết."
Những lời này đối với Mạnh Đình mà nói, mà không phải là nói với người trên vị trí vợ của anh, điểm này Yến Tuy trong lòng vô cùng rõ ràng.
Đối tốt với một người, không giống với chịu trách nhiệm với một người, Mạnh Đình từ ban đầu đối với anh mà nói chính là bất đồng, chỉ là căn bản không biểu hiện rõ ràng, anh hiện tại mới chân chính xác định mà thôi.
Lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-hao-mon/1634740/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.