“Láo xược!” Mộ Nhân Hậu xoay người trách mắng. Lời cô nói rõ ràng đã chọc giận ông. Ông trừng mắt nhìn con gái của mình, giận không kìm được, hỏi lại, “Cái gì là hạnh phúc? Tuấn Ngạn có gia thế tốt, nhà họ Lục lại là gia đại nghiệp đại, có bao nhiêu người xua như xua vịt muốn trèo cao mà không được? Còn con? Lại không biết ơn! Chẳng lẽ là muốn kết hôn với một nghiệt chủng không rõ lai lịch? Đây mà là tình yêu? Đây mà là hôn nhân? Đây mà là hạnh phúc à?”
Tròng mắt Mộ Niệm Đồng co rút lại, tức giận phản bác, “Cha, Thiếu Khanh không phải là nghiệt chủng!”
Mộ Nhân Hậu tức giận đến thở hổn hển, “Cha đã từng nói là không được phép nhắc lại cái tên này!”
Mộ Niệm Đồng cắn chặt môi, ngây người nhìn theo cha cô. Ông Mộ giận điên lên, ông đẩy rầm cửa rồi bước ra ngoài.
Mộ Niệm Đồng vừa tức giận vừa tủi thân. Cô siết chặt nắm đấm, người run lên bần bật.
Mộ Nhân Hậu vừa đi, Hoắc Tĩnh liền đi tới. Nhìn thấy Mộ Niệm Đồng đứng ngây tại chỗ bà liền đi tới trước mặt cô, “Mộ Niệm Đồng, mẹ vừa thấy cha con từ phòng làm việc đi ra, trông ông ấy tức giận lắm. Con chọc tức ông ấy à?”
“Mẹ…” Mộ Niệm Đồng hít sâu một hơi rồi cười chua sót, “Mẹ, duy trì một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa thì có ý nghĩa gì?”
Khuôn mặt Hoắc Tĩnh tràn đầy kinh ngạc. Bà cũng đoán được vì sao mà hai cha con cãi nhau, nhưng mà, bà không nói gì.
Bởi vì ngay cả bà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/96718/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.