“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, từ tính vô cùng, giống như một vò rượu lâu năm: thơm ngào ngạt và tinh khiết.
Mộ Niệm Đồng lấy lại tinh thần, ấp úng nói: “Ừ…Tôi…Tôi vừa tỉnh…”
Người đàn ông hơi nhíu mi, suy tư, “Em đang xấu hổ?”
“Tôi…”
Trong khi cô đứng ngồi không yên thì anh lại thản nhiên chẳng hề để ý. Sự đối lập đó càng khiến cô cảm thấy quẫn bách, bất an.
“Tối hôm qua, em, không như thế.” Người đàn ông, thong thả ung dung dùng khăn lông chậm rãi chà lau mái tóc ướt đẫm. Anh bước đến cạnh giường, nhã nhặn ngồi xuống, hơi nghiêng về phía cô, cười tà mị.
“Nếu tỉnh, em có muốn đi tắm không?” Lời đề nghị đột ngột này khiến Mộ Niệm Đồng kinh hách.
Tắm rửa? Ngay cả nhìn mặt anh cô còn không dám thì làm sao cô có đủ can đảm để người trần chuồng như thế này đi đến phòng tắm. Dù cho có vài bước chân cũng vậy.
“Không cần!” Mộ Niệm Đồng cảm thấy quẫn bách vô cùng, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Cô hy vọng, một khi cô mở mắt ra thì anh sẽ biến mất ngay tức khắc!
Nhắm mắt làm cho thế giới trước mắt Mộ Niệm Đồng biến thành màu đen. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng loạt xoạt rất nhỏ.
Mộ Niệm Đồng mở bừng mắt.
Không biết từ bao giờ anh đã ở gần cô như thế này. Lồng ngực vạm vỡ kia gần như kề sát mặt cô.
Khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia như ngay dưới mí mắt cô.
Người đàn ông cong môi, mỉm cười, một nụ cười làm mê hoặc tâm trí, “Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/96706/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.