Mộ Niệm Đồng thấy đôi tay này, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi lên trên khuôn mặt của người đàn ông.
Anh mặc áo choàng tắm màu đen, nổi bật làn da trắng nõn của anh, lộ vẻ thành thục chững chạc.
Ngọn đèn ấm áp trong thư phòng chiếu lên trên khuôn mặt anh tuấn, khí thế bức người của anh, giống như cả người đều chứa một tầng sáng nhu hòa, khuôn mặt lúc này, chứa đựng vầng sáng ôn nhu, anh hơi cúi đầu, khi tới gần môi của cô một ít, cô lại vội vàng tránh ra, quay đầu, cố gắng trốn tránh.
Thật vất vả mới làm cho hô hấp dồn dập của mình trôi chảy được một ít, Mộ Niệm Đồng nắm chặt trang sách, ra vẻ bình tĩnh nói: "Lục Cảnh Kiều, anh điên rồi? Nơi này là nhà họ Lục!"
Ngữ khí của cô coi như bình tĩnh, nhưng Lục Cảnh Kiều lại nhìn thấy đầu ngón tay run rẩy của cô, không thể nghi ngờ là khó có thể kìm nén bối rối và nhịp tim đập.
Môi mỏng của Lục Cảnh Kiều hơi hé mở, nhưng không có bởi vì phản ứng lạnh lùng của cô mà thức thời thu lại tay của mình, ngược lại thân mình càng dựa sát vào cô hơn.
Hô hấp nóng rực gần trong gang tấc, Mộ Niệm Đồng theo bản năng co lại bả vai, dường như muốn lui đến một góc anh không thể chạm đến.
Lục Cảnh Kiều thấy phản ứng của cô, cũng cảm thấy thú vị, nắm cằm cô, ôm lấy mặt cô, không nói gì mà hôn lên!
Khi nụ hôn dừng trên môi cô, dường như Mộ Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/2705455/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.