*: Được yêu thương mà nơm nớp lo sợ
Sao lại có cảm giác bẽ mặt thế nhỉ?
Cứ tưởng tượng tới cảnh cô vừa ngủ vừa chảy nước miếng lại còn ngáy trước mặt anh, liền cảm thấy mất mặt vô cùng!
Mộ Niệm Đồng bỏ cốc nước súc miệng xuống, mặt đỏ bừng bừng, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Lục Cảnh Kiều, tôi hỏi thật anh nhé, có đúng là tôi đã chảy nước miếng không?”
Cô không cam lòng, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Cô không nhớ là mình ngủ lại xấu tính như vậy.
Lục Cảnh Kiều cũng nghiêm trang trả lời, “Tôi còn chụp ảnh nữa, em xem không?”
Mộ Niệm Đồng lại bị nghẹn một chút, “… Không cần.”
Cô từ bỏ.
Lục Cảnh Kiều ngậm lấy vành chén cà phê, hai mắt híp lại nhìn khuôn mặt bất an và co quắp của cô. Cô nàng này sao lại ngây thơ và đáng yêu như vậy!
Nói cái gì cũng tin.
Thực tế thì sao?
Cô ngủ ngoan ngoãn vô cùng, đầu gối lên khuỷa tay anh, hô hấp nhè nhẹ chậm rãi. Cô cứ rúc vào lòng anh như một con mèo nhỏ tìm kiếm ấm áp.
Lúc tỉnh thì giương nanh múa vuốt, lúc ngủ thì mặc kệ anh vân vê nắn bóp khuôn mặt, dịu ngoan đến làm người yêu thương.
Bộ dáng ngây thơ này chỉ có mình anh được thưởng thức và hưởng thụ.
…
Mười lăm phút sau, chuông cửa vang lên.
Mở cửa liền thấy hai cô gái mặc đồng phục đẩy hai giá áo đi vào.
Cả hai giá đều treo đầy những bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/2705399/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.