Chương trước
Chương sau
"Tôi không quen anh ta!"

"Làm sao có thể!?"

Trong lòng Hà Viện Viện không khỏi nghi ngờ, thốt lên, "Nếu cô không quen Lục Cảnh Kiều, vì sao anh ta lại đưa cho cô túi đắt tiền như vậy?"

Hàn Tĩnh Y đi đến, thoát khỏi ràng buộc của cô ta, tức giận, "Hà Viện Viện, cô làm gì vậy? Nơi công cộng, dây dưa không tốt lắm? Huống hồ tất cả mọi người còn là đồng nghiệp!"

Hà Viện Viện quay đầu lại, mấy đồng nghiệp cũng đuổi theo, nhưng ánh mắt đặt trên người cô ta và Mộ Niệm Đồng, tràn ngập nghi hoặc.

Nhưng mà, Hà Viện Viện lại nhận thấy rõ ràng, ánh mắt khinh thường của mấy đồng nghiệp đều hướng về phía cô ta.

Tình cảnh lập tức đảo ngược, bắt đầu trở nên mất không chế.

"Hà Viện Viện, mọi người đều nói, túi của Đồng Đồng là hàng hiệu! Không phải cô........ Ghen tị với Đồng Đồng, cho nên mới dây dưa không dứt với cô ấy chứ?"

Rốt cuộc, có người tinh mắt bắt đầu phỏng đoán động cơ chân chính của Hà Viện Viện!

Trên mặt Hà Viện Viện nóng bừng, thẹn quá hóa giận nói lại, "Tôi mà ghen tị cô ta?! Chồng tôi là ông chủ của công ty dược phẩm Hoàng Thị, cũng là một đại gia, còn cô ta thì sao? Cô ta có cái gì?! Nói tôi ghen tị cô ta?! Thật buồn cười!"

Nói xong, cô ta nhìn về phía Mộ Niệm Đồng, vẻ mặt khinh miệt nói, "Cô ta trừ bỏ một cái túi không rõ lai lịch, còn có cái gì?! Chẳng qua cô ta chỉ là một bác sĩ phụ khoa, cầm tiền lương một vạn đồng một tháng mà thôi! Tôi mà hâm mộ cô ta chắc?! Các người nói giỡn sao!?"

Nói xong, vẻ mặt Hà Viện Viện đầy nghi ngờ chất vấn, "Mộ Niệm Đồng, rốt cuộc cô đang làm có trò quỷ gì! Chiếc túi này, rốt cuộc là ở đâu ra!?"

Mộ Niệm Đồng thật sự cảm thấy đứng trước mặt người khác mà giằng co với Hà Viện Viện thế này, thật quá mất mặt mũi, liền xoay người rời đi.

Thế nhưng Hà Viện Viện giống như quyết tâm không muốn bỏ qua cho cô, bởi vì cô, cô ta thật vất vả mất mặt mũi trước mặt đồng nghiệp, làm sao có thể để cô đi như vậy?!

Vì thế, Hà Viện Viện xông lên tóm lấy tay cô.

Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nói, "Hà Viện Viện, cô buông ra!"

Đúng lúc hai người người đang tranh chấp, Thẩm Vạn Lập nghe thấy cãi nhau, đã đi tới.

Đầu tiên ông ta quát lớn một tiếng, chất vấn hỏi, "Ồn ào gì vậy!?"

Đi tới nơi, vừa thấy đến là mấy vị khách cãi nhau, còn chưa làm rõ được chuyện gì đang xảy ra, Mộ Niệm Đồng nghe thấy giọng nói của ông ta, quay đầu nhìn, cũng ngẩn ra, có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

"Thẩm Vạn Lập?" Theo bản năng thốt lên.

Trước đó ở tiệc của nhà họ Lục cô cũng đã gặp qua ông ta, hôn lễ của cô với Lục Tuấn Ngạn, cũng gặp qua mặt ông ta.

Thẩm Vạn Lập vừa nhìn thấy cô, sắc mặt biến đổi, thái độ lập tức trở nên cung kính. "Mợ chủ, sao cô lại ở chỗ này?!"

Thái độ kính trọng của ông ta, làm cho vẻ mặt mọi người đều biến đổi.

Kinh ngạc, bất ngờ.....

Mợ chủ?

Mợ chủ gì?

Ánh mắt Mộ Niệm Động lóe vài phần, dường như có chút lảng tránh xưng hô này, cũng không có đáp lại.

Hà Viện Viện nghe được câu "Mợ chủ" này rõ ràng, trên mặt lập tức sốt ruột, cũng có chút hỗn độn!

Cô ta không khỏi hỏi Thẩm Vạn Lập, "Ông là ai?"

Thẩm Vạn Lập cũng không nhìn cô ta, giống như nói chuyện với cô ta sẽ hạ thấp giá trị con người ông xuống.

Trợ lý đặc biệt đứng đằng sau Thẩm Vạn Lập có chút bất mãn với thái độ của cô ta, lạnh lùng nói, "Vị này chính là giám đốc của Thành Bách quốc tế, ông Thẩm Vạn Lập."

"Cái gì?! Giám đốc...."

Sắc mặt Hà Viện Viện thay đổi, chột dạ cười cười, "Hóa ra là giám đốc Thẩm....."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.