Không biết vì sao, sau khi Mộ Nhân Hậu nói ra những lời đó, cô giống như cảm thấy mình bị lột sạch, bắt đi diễu phố.
Cảm giác nhục nhã từ lòng bàn chân đi lên trên lưng, lập tức lan ra khắp nơi.
Mộ Niệm Đồng ra vẻ thụ sủng nhược kinh*: “Ông Mộ, ông quan tâm tôi sao?”
*: Được sủng ái mà lo sợ
“Những lời bẩn thỉu này của con là nói với ai thế?”
“Ông Mộ, bây giờ con gái ông đã là người trưởng thành, hoàn toàn có năng lực tự chủ.”
Mộ Niệm Đồng ngẩng mặt, ánh mắt kiên định: “Cho dù tôi làm sai chuyện, cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm, mất mặt xấu hổ cũng được, sỉ nhục cũng được, không cần ông quan tâm.”
Mộ Nhân Hậu nghe xong giận dữ, “Con đồ mất dạy này! Những lời đại nghịch bất đạo này mà con cũng dám nói ra sao?”
Lời này hoàn toàn chọc giận ông, trong lúc mất đi lý trí, ông giơ cao tay lên, đợi khi ông phục hồi tinh thần lại, trong đáy mắt là cả kinh, chỉ thấy người trước mặt bị tát mạnh một cái.
Ông ở bộ đội nhiều năm như vậy, lúc còn trẻ tuổi đã là tướng quân thanh danh hiển hách, tất nhiên lực tay nắm súng rất mạnh!
Mộ Niệm Đồng chậm rãi quay sang, khóe miệng bị rách, một chút máu chảy ra, cô vẫn cười sáng lạn như trước, đôi mắt giống như ánh trăng bị chia cắt, u tối.
Mộ Nhân Hậu trầm giọng nói: “Con coi quan tâm của cha thành cái gì hả?”
Cô nhẹ nhàng lau máu ở khóe môi, cười, “Ông Mộ, nếu ông quan tâm tôi, sẽ lợi dụng Thiếu Khanh uy hiếp tôi sao? Nếu ông thật sự quan tâm tôi, sẽ ép tôi gả cho người tôi không có một chút tình cảm sao? Kết hôn hai năm nay, tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng không nghĩ ra, làm cha của tôi, cái gọi là suy nghĩ đến hạnh phúc của tôi, thật sự quan tâm tôi sao?”
Mộ Nhân Hậu ngẩn ra, khuôn mặt nóng lên! Lời này, không thể nghi ngờ là một cái tát thật mạnh tát mạnh vào mặt ông!
Cha và con gái đứng thẳng mặt đối mặt, hai bên đều im lặng.
Cái tên ‘Thiếu Khanh’ này, dường như thành ngăn cách lớn nhất giữa hai cha con, vĩnh viễn khó có thể vượt qua.
Cũng không biết Mộ Nhân Hậu rời đi ra sao, lúc Hàn Tĩnh Y đi tới, thấy vẻ mặt Mộ Niệm Đồng cứng ngắc đứng ở chỗ đó rất lâu, ngực lên xuống không ngừng!
“Đồng Đồng, cậu làm sao vậy?”
Mộ Niệm Đồng phục hồi tinh thần lại, khi nâng mắt, đôi mắt lại đỏ bừng.
“Không có gì…”
“Cậu khóc sao?”
Mộ Niệm Đồng xoay mặt đi, phủi tay áo.
Hàn Tĩnh Y thấy tâm tình cô suy sụp, nghĩ vừa rồi có người đàn ông kéo mạnh cửa ra ngoài vội vàng rời đi, trong lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì không thoải mái.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, buổi tối cùng đi dạo phố đi!”
“Không được, cậu đi đi, tan làm mình phải về nhà rồi.”
“Đồng Đồng, đừng như vậy mà! Hơn nữa chúng ta đã hẹn rồi, không phải cậu nói muốn đi dạo phố với mình sao?”
Mộ Niệm Đồng bị cô ấy quấy rầy, đành phải gật đầu đồng ý.
…
Giữa trưa, nhà ăn nhân viên.
Mộ Niệm Đồng và mấy hộ lý đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm, cách đó không xa, thấy một người phụ nữ mặc quần áo hộ lý trang điểm tinh xảo, lắc lắc mông đi tới.
“Hà Viện Viện…”
“Không phải cô ấy đã thôi việc rồi sao?”
“Thôi việc?” Mộ Niệm Đồng có chút kinh ngạc hỏi, “Cô ấy muốn tạm rời cương vị công tác rồi sao?”
“Đúng vậy. Nói cái gì mà, vị hôn phu của cô ấy không cho cô ấy làm việc, cho nên đã gửi đơn từ chức, hơn nữa đều thông qua phê duyệt rồi. Tháng sau sẽ chính thức thôi việc.”
Hà Viện Viện, khoa phụ sản cấp cho vị trí hộ lý đặc biệt, nhắc tới cái tên này, những người trong nhóm hộ lý đều thổn thức một trận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]