Chương trước
Chương sau
Why? Tại sao…Hà Tử Thành công nhận là bản tài liệu của Giang Thị đúng là rất tốt nhưng cái thái độ thiếu lịch sự ấy thì thật sự không được. Có biết bao nhiêu công ty cớ sao lại chọn đúng cái công ty có thái độ ấy chứ?
Hà Tử Thành chặn Lục Chính Thần lại, đứng vô cùng ngay thẳng và nghiêm túc trước mặt anh, hỏi :
-Ây ây, Chính Thần à có phải cậu nên…sáng suốt lại chút chút được không vậy? Cái này nó rất….không hợp lí lắm á
Lục Chính Thần thở nhẹ một cái, nhướng mày lên nhìn Hà Tử Thành. Thực sự thì không người chồng nào có thể nghe người khác nói xấu vợ mình với mình chứ? Lục Chính Thần công nhận ngứa tay lắm luôn ấy, nhưng thôi bỏ qua cho anh lần này bởi anh cũng không biết lí do tại sao vật nhỏ của anh lại chạy ra khỏi phòng họp.
-Cậu bảo có bao nhiêu công ty tốt đúng không? Sao cậu biết tốt trong khi chưa đọc các bản tài liệu của họ? Cậu phải biết rằng, họp ấy nó chỉ là cái có thì có không thì không, cũng đâu biết người ta tại sao lại chạy khỏi đó, còn ấy năng lực là thứ mà Lục Thị chúng ta cần nhất chứ không phải chì là chung chung
Ánh mặt nhẹ lại, hướng về phía Hà Tử Thành nói thêm.
-Lục Chính Thần tôi không phải loại người nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá năng lực, đấy có bao công ty lịch sự lễ phép thế nào nhưng sau đó cũng phải lòi ra cái đuôi là chả hề có một chút nào gọi là kinh nghiệm, chỉ làm có thì vô công ty này không phải cũng như không thôi hả? Còn đây, cậu thử xem bản tài liệu của Giang Thị với những công ty khác xem nó có khác nhau thế nào rồi chúng ta tiếp tục.
Hà Tử Thành cầm lên bản tài liệu do chính công ty Giang Thị làm liền há hốc mồm. Trong cả Lục Thị những người có năng lực như này chỉ có những nhân tài ưu tú như phó giám đốc, tổng giám đốc,…đây chỉ là một công ty nhỏ mà lại có năng lực thế này đúng là không thể nói tiếp.
Nhìn vẻ mặt của Hà Tử Thành như vậy, Lục Chính Thần nói tiếp
-Theo tôi cũng hơn chục năm còn không biết rõ tính cách và phong thái làm việc của tôi thế nào sao hả Hà Tử Thành. Ai trong đời cũng sẽ phải mắc một sai lầm dù nhỏ hay lớn, nhưng không phải vậy mà lấy cái sai lầm ấy để đổ tất cả lên đầu chứ không trên thế giới này ai cũng hoàn hảo thì làm gì có kẻ xấu.
Hà Tử Thành đôi mắt có chút nghi ngờ trên vào Lục Chính Thần ngay khi anh định đứng lên rời đi. Không phải anh không biết nhưng hôm nay thực sự nếu so với mọi hôm thì Lục Chính Thần của ngày hôm nay khác xa quá khứ…chưa bao giờ bênh vực ai như này, còn là con gái người ta nữa mới lạ.
-Ê Chính Thần, có phải cậu phải lòng con gái người ta rồi đúng không?
Lục Chính Thần nhìn Hả Tử Thành tò mò thế kia, cũng không muốn giấu diếm mà đành nói ra sự thật
-Ừm … th … thì cũng không gọi là phải lòng!! Chỉ là….
Lời nói ngập ngừng của Lục Chính Thần càng khiến Hà Tử Thành thêm sự hứng thú và tò mò hơn
-Chỉ là cái gì hả? Nói nhanh lên xem nào,…
-Chỉ là tôi muốn cô ấy…làm con dâu mẹ tôi và làm vợ của tôi…cũng như bà chủ của cậu ý mà!!!
Hà Tử Thành nghe xong liền dùng tay tát mạnh vào mặt mình.
“ Đau “ … là sự thật, mình không nghe nhầm!!! Lục Chính Thần kiêu ngạo lạnh lùng kia lại không thèm để ý con gái người mà mà muốn hốt luôn về…
OMG! Hà Tử Thành thốt lên trong đầu, anh tiến lại gần trước mặt Lục Chính Thần sờ sờ mó mó rồi khó hiểu
-Rõ ràng đúng khuôn mặt này, đúng giọng nói này nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy có gì không đúng nhỉ???
-Không hiểu thế nào là “ Mùa Xuân Đã Về “ hả?
Lục Chính Thần nói xong liền cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền quay lại trạng thái kiêu ngạo từ từ bước ra khỏi phòng. Hà Tử Thành vì muốn hiểu rõ hơn liền chạy nhanh túm lấy áo Lục Chính Thần không may khiến áo của anh rách ra, vừa hay đúng lúc đó một cô thư kí đi đến đưa tài liệu nhìn thấy cảnh này, liền hốt hoảng
-Hóa ra không phải chủ tịch không thích con gái…mà do này ư????
Cô ấy nhanh chóng lấy ra chiếc điện thoại chụp lại cảnh ấy trong lúc Lục Chính Thần và Hà Tử Thành còn đang đơ cứng người không biết chui đâu một cái hố chui vào.
Ngay sau đó vừa nghe thấy tiếng “ Tách “ vang lên cùng ánh sáng từ điện thoại cả hai liền đứng dậy, Lục Chính Thần che lại vết kia còn cô thư kí kia đã từ lâu chuồn mất với tấm ảnh sắp khiến cả dư luận hoang mang đây.
-Hey, tớ không cố ý…nên
Lục Chính Thần với đôi mắt rực lửa nhìn Hà Tử Thành, nói
-Nên cái gì? Nên đánh cậu một trận nhừ tử hay khiến cậu sống không bằng chết
Vừa nói hai tay anh vừa cầm lên mấy cây gậy đánh bóng phía sau cửa do chính Hà Tử Thành để để đề phòng, không ngờ hôm nay nó lại hóa thành vũ khiến anh đi xuống âm phủ hỏi thăm Diêm Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.