Chương trước
Chương sau
Giang Tĩnh Lạc đang định nói thì bị Tiểu Lục ngắt lời..
-Của con đủ hết rồi…mami chuẩn bị đồ của mami đi!!! Lần nào không phải mami cũng quên mà dùng lấy dùng để đồ của con à..
Giang Tĩnh Lạc nhìn ông cụ non của mình mà bĩu môi…hầm hực nói
-Thằng nhóc thúi…tí nữa con mà có thiếu cái gì thì đừng trách mami không cho con dùng chung… Đúng là đồ keo kiệt hứ.
Chuẩn bị xong tất cả, Giang Tĩnh Lạc nhìn balo nhỏ nhắn của cậu nhóc mà không nhịn được cười.
Đúng lúc này Hàn Tâm vừa đi siêu thị mua đồ về, thấy Giang Tĩnh Lạc đi cùng với Tiểu Lục liền ngạc nhiên hỏi
-Không phải mày bảo Tiểu Lục ở nhà sao? Sao lại đi cùng vậy?
Hàn Tâm thấy trong lòng hơi buồn, cô còn chưa dẫn cậu đi chơi đủ, chưa dẫn cậu đi ăn những thứ ngon lành mà…
Giang Tĩnh Lạc nhìn xuống Tiểu Lục rồi nói
-Mày nghĩ tao muốn cho ông cụ non này đến để phá việc của tôi ư?
Dừng lại một chút, cô mới nói tiếp .
-Thấy cái balo kia không? Mày tưởng động đến balo của nó dễ dàng thế ư? Không phải nó cứ trưng trưng cái bộ dạng khóc lóc thảm thiết kia ra thì có giục đằng trời tao cũng không cho chứ nói gì đến bây giờ.
Hàn Tâm lộ ra vẻ mặt buồn không thôi… cậu nhóc nỡ lòng nào để lại cô một mình chứ..
Nói thật cô cũng không nỡ lòng nào rời xa cậu nhóc.
Nhìn Hàn Tâm với vẻ mặt như vậy, Giang Tĩnh Lạc cúi xuống vỗ nhẹ vai cô ấy nói trêu
-Tưởng buồn vì tao đi … mà mẹ con tao đi cũng chỉ tầm một tuần thôi là quay về ngay ấy chứ có đi suốt cuộc đời đâu mà cái mặt mày cứ trưng trưng ra đó nhìn tao vậy…Hận thì đừng nhìn vô tao nghen, nhìn vô nó kìa! Là nó đòi đi đó.
-Hức hức, tao coi như chấp nhận lí do của mày u!
Hàn Tâm đứng dậy giơ tay trêu thì Giang Tĩnh Lạc cười cười chạy mất .
Dù Tĩnh Lạc có là mẹ đơn thân của nhóc thì sao, cho dù cô đã chững chạc, trưởng thành hay thành công hơn thì mãi mãi lúc này cô vẫn chỉ là một cô gái hơn hai tư tuổi thôi… ( chứ mấy )
Cái tuổi ăn, tuổi học... cái tuổi nháo, tuổi chơi bời.
Nhưng từ khi có cục thịt tròn tròn xuất hiện, mặc dù cục thịt hơi bị phiền khi chiếm diện tích phòng cô, khi thích làm rối tung giấy tờ báo cáo của cô, thẩm chí còn có nửa đêm đang ngủ ngon lành cô phải thức canh cậu nhóc con chơi đùa.
Làm mẹ rất cực... thật sự cực nhưng may mắn cô lại thấy rất ấm, rất vui vẻ.
Cô từ cửa sổ nhìn về hướng tình yêu to bự của cô đang hái hoa cùng mẹ nuôi trông thật hạnh phúc. Nếu không phải vì sự việc trước kia chắc giờ này cả nhà cô cũng đã đoàn tụ với nhau
Nhưng thôi vậy gia đình cô... như vậy là đủ.
.........
Tại Lục Thị
Tính thời điểm Lục Chính Thần tìm kiếm Tĩnh Lạc năm năm qua vẫn không hề có tin tức gì, thẩm chí tận bây giờ, ngoài đêm đó anh cùng cô... ra thì anh hoàn toàn không hề chạm đến người phụ nữ nào.
Lúc này, bộ dáng nghiêm túc làm việc của anh cũng đủ khiến bao nhiêu trái tim yếu ớt của những cô gái phải gào thét, nhưng tiếc thay không một ai có thể nhìn thấy.
Hà Tử Thành mở cửa bước vào, anh nhẹ nhàng đặt văn kiện cần ký lên bàn mới nói.
- Này Chính Thần, tuần sao chúng ta cần gặp mặt giám đốc bên công ty Giang thị mới có tiếng để bàn bạc vụ xây dựng trung tâm thương mại bên thành phố G.
Lục Chính Thần không ngẩng đầu nói.
- Ngày đó cậu đi thay tôi là được. "
Lâm Hà Quân nhíu mày nói.
-Đùa tôi hả? Giám Đốc Bên đó cũng đã dời hẳn một thành phố mới đến được đây để bàn chuyện hợp đồng đó! Cậu có nghe rõ không vậy…chưa kể cô ấy còn rất xinh nữa a
-Rồi Ý cậu là thế nào hử?? Lục Chính Thần mặt vẫn bơ ra ngước lên nhìn Tử Thành
Tử Thành bị ánh nhìn của Chính Thần thì không khỏi run lên, anh cúi cúi đầu nói.
-Ờm thì nghe đâu nói cô ấy rất xinh đẹp, không những thế lại rất thông minh nữa
-Rồi có liên quan gì tới tôi?
-Chính Thần, tôi thấy chủ tịch bên Giang Thị cũng rất hợp với cậu đấy. Có thể thử một lần mà, đúng không?
Dài dằng dặc cũng đã năm năm trôi qua, Lục Chính Thần vẫn còn cô đơn một mình , à không phải một mình, phải nói là chung thủy quá thôi, chỉ vì một người con gái tình một đêm mà đợi tận bốn năm có đáng không?
Chính Thần nhìn Hà Tử Thành rồi trưng ra cái bộ mặt đáng, anh nhếch mép, không nhanh không chậm, anh lạnh giọng nói.
-Từ lúc nào mà cậu, đã trở thành người đi mai mối vậy hả Tử Thành?
-Không phải vì mẹ anh cứ lúc nào gặp tôi cũng cứ cháu hãy cố gắng chỉ bảo con trai cô để nó sớm ngày lấy vợ lấy chồng rồi sinh con cho ta nhé! Nghe mà tôi thuộc lòng rồi còn đâu.
-Ủa rồi lương cậu nhận từ ai? Mẹ tôi hay tôi vậy hả?
- Ờm thì…đương nhiên là từ cậu rồi !
-Nhưng, thật sự không thể thương lượng được sao?
-Hai chữ thôi KHÔNG THỂ!! Nghĩ có thể chắc tôi đã tự mình đi rồi
-Chính Thần à! Tôi nói thật dự án của công ty này rất ổn định. Không hề có một sai sót nào trong việc tiến hành, nghĩ thật anh nên tự mình đàm phán nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Lục Chính Thần suy nghĩ, không trả lời mà hỏi lại
-Hết chuyện chưa?
-Hết rồi!
Nghe xong Lục Chính Thần nói
-Nếu không còn chuyện gì cần báo cáo thì ra ngoài đi, chẳng nhẽ đợi tôi tiễn à?
Hà Tử Thành mím chặt môi lại, không khuất phục mà đi ra ngoài, trong lòng không khỏi mắng mấy câu.
Rõ ràng anh làm việc tốt thế mà còn bị người chửi, mắng. Nếu không phải vì Phu Nhân tốt bụng nhờ vả, thì tôi đã cho cậu ế đến mọc râu, anh cũng đếch để ý nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.