Người chung quanh gọi người ngã xuống là Tôn đại nhân.
Nàng nhìn khuôn mặt đầy vết máu kia, lại phát hiện trên đó cũng không có hai con mắt lợi hại khiến nàng vừa thấy liền như ngã vào vết băng nứt.
đám người ở chung quanh ồn áo nháo nhác, nàng dần dần minh bạch.
Cửu hoàng tử kia phải thú nàng, nhưng người ta căn bản không thèm để ý,vùng Hoàng Hà phát sinh lũ lụt, người ta xuất môn đi thị sát, lấy mộtthủ hạ tới, giúp làm lễ, lại giúp hắn mở khăn trùm đầu đỏ của hoàngphi...
Nàng giết nhầm người rồi...
một đời đó, nàng căn bản không có cơ hội liếc mắt nhìn đến nam nhân đáng giận kia một cái, cứ như vậy bị nhốt vào thiên lao, mà người nước nàngcũng sợ quyền thế Đại Chiêu, đối với nàng tự nhiên là làm như khôngthấy, bỏ mặc.
Nàng ở trong thiên lao một thời gian không biết bao lâu, người kia rốt cục xuất hiện.
Dù đã qua đi bao nhiêu đời bao nhiêu năm, sau này chịu bao nhiêu thốngkhổ, vui vẻ bôi xóa trí nhớ lúc trước, khiến cho đời thứ ba, rất nhiềutrí nhớ bắt đầu mơ hồ dần, nhưng nàng vẫn rõ ràng nhớ được, một khắc kia lúc nam nhân đáng sợ đó xuất hiện.
Nàng cuộn mình ở trong địa lao, hai mắt mờ mịt nhìn về một điểm phía trước.
Trong địa lao rào lưới sắt, nơi đó ẩm ướt âm u tràn ngập dơ bẩn, thậm chí còn có sâu bọ ruồi muỗi xung quanh.
nhưng vào lúc này, một đôi chân, một áo bào xuất hiện trước mặt nàng.
Phía dưới áo bào thêu vân long là một đôi ủng da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/183642/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.