Kỳ thật Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng có chút không yên, thật sự là hoàng hậu nhà mình, tiểu cô nương A Nghiên ngày xưa, làm việc bình thường cũng giống vị gia nhà mình kia, thật sự cuồng tứ vô kị. Nay đường đường hoàng gia thịnh yến, buổi tối mồng một đầu năm, thế nhưng chỉ làm tám món ăn cho văn võ bá quan cả triều.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đầy bụng sầu lo, nhưng hoàng hậu nhà mình lại dường như không chút để ý.
A Nghiên quả thật cũng căn bản không thèm để ý. Nàng lên trời xuống đất, từng bước vào thánh địa phật môn, Diêm La địa phủ cũng từng đi qua, trên cầu Mạnh Bà không biết bồi hồi bao nhiêu lượt. Nay cũng không biết ra thế nào, trộm cùng Tiêu Đạc một đời gần nhau, nàng còn ý tứ cầu may gì đây.
Dù sao mệnh cách Tiêu Đạc, hủy thiên diệt địa, cũng từng đạp phá phật môn, người như hắn, phàm là nhập thế, tất nhiên không có khả năng ở dưới người khác, phải làm đế vương ở trên vạn người.
Chỉ cần hắn còn ở lại nhân gian gây tai họa cho thế gian này, không muốn làm đế vương cũng khó.
Đám văn võ bá quan dùng ngòi bút làm vũ khí thì được gì?
A Nghiên nghĩ đến đây, nở nụ cười, cố ý hỏi Tiêu Đạc: "Dạ tiệc này ta tự tay xử lý, nếu thần tử của ngươi ăn không vừa lòng, bọn họ có yêu cầu phế truất ta hay không?"
"Bọn họ ăn không vừa lòng, đâu có gì liên quan tới ta?" Tiêu Đạc căn bản không ngẩng đầu, thản nhiên hỏi lại như vậy.
A Nghiên vừa nghe lời này, thật sự cực kỳ vừa lòng.
Nàng mới phát hiện, chính mình thích nhất Tiêu Đạc như vậy.
Tiêu Đạc giống như luôn thế này, mấy ngàn năm vẫn cứ nói chuyện như vậy.
Nàng gục trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn, hung hăng hôn hôn cằm hắn.
hắn nay cũng đã hai mươi sáu, tuổi không nhỏ, râu trên cằm đã chỉnh sửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511685/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.