Hóa ra trong đêm dài ở đây, phóng tầm mắt nhìn, một vòng trăng sáng như miếng ngọc treo cao phía trên ngọn núi, thanh lãnh cao xa, sáng tỏ ngời ngời. Ngay dưới trăng, núi non trùng điệp núi, là thần miếu Vọng tộc ngạo nghễ đứng thẳng trong quang huy mông lung, cô độc mà tịch mịch, sừng sững dưới Thượng Cổ Sơn.
phía trên thần miếu, đỉnh trường kiếm tản ra bạch quang như có như không khắp xung quanh, xuyên phá bóng đêm mông lung, bao phủ sơn thôn yên tĩnh, cổ xưa.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên, trong núi rừng trùng điệp, xuất hiện vô số ánh sáng xanh lấp lóe, là đàn sói xuống núi, đều tụ lại trước thần miếu, hai chân trước phục xuống, làm ra tư thế quỳ lạy.
"Này... Này sói đó là thế nào...”A Nghiên không khỏi sát vào Tiêu Đạc vài phần.
Tiêu Đạc nhíu mày, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời: "Nhìn nơi đó."
A Nghiên ngửa mặt nhìn, thấy trên bầu trời đêm, một đàn hùng ưng mạnh mẽ quần kết thành đội, giương cánh bay phía trên thần miếu, mãi không đi.
dị tượng đó hiển nhiên đã bị thôn dân nhìn trong mắt, đã thôn dân già trẻ, được tộc trưởng dẫn dắt đi tới thần miếu quỳ lạy, thậm chí phát ra tiếng rên rỉ hoảng sợ.
"dị triệu như thế, chẳng lẽ Vọng tộc có tai ương ngập đầu?"
Tộc trưởng thần bí khó lường ngẩng đầu nhìn thần miếu, thở dài: "Mọi người chớ hoảng sợ, ta sẽ vào trong miếu tìm hiểu."
Tiêu Đạc xem hết thẩy, lén lút nhảy qua cửa sổ, vẻ mặt khó phân biệt: "Dị tượng ở thần miếu, hay là cũng có quan hệ với chúng ta?"
A Nghiên hiện giờ như ở trong đám mây.
Nàng với Tiêu Đạc làm chuyện phòng the, liên quan gì với thần miếu...
Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511658/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.