A Nghiên và Tiêu Đạc đã giải thích rõ. Tuy rằng những người Bắc Địch đó bị dọa lui, nhưng luôn có người sẽ không tin, bọn họ sẽ cho rằng đó là yêuvật trong núi, sẽ mang theo nhân thủ tiến vào.
Lập tức hai người không dám ở lại lâu, thừa dịp bóng đêm rời khỏi sơn động. Lúc đỡ Tiêu Đạc bước ra ngoài, vô tình nàng nhìn thoáng qua phía bên trái sơn động, thấy có một thân cây già, thân cây đã khô, phía trên có con quạ đang đậu.
tình cảnh này vốn cực kỳ bình thường, nhưng A Nghiên chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh tương tự. Trong khoảng khắc, lưng nàng rét lạnh, cả người vô lực, tuyệt vọng trừng mắt nhìn cái cây khô.
Tiêu Đạc phát hiện nàng khác thường, nhíu mày hỏi: "Làm sao?"
nói xong, tay hắn đã khoát lên lưng nâng đỡ nàng.
Nhưng tay hắn có lực cũng không cho A Nghiên chút lực đạo để đứng vững mà ngược khiến A Nghiên càng cảm thấy sau lưng lạnh cóng, từng trận hàn ý lạnh lẽo nhập vào cơ thể.
"Sơn động này, ta đã từng tới." Trong bóng đêm, giọng nàng hiu quạnh mà chết lặng, mang theo một loại suy sụp nhận mệnh.
"Hử?"
A Nghiên nhắm mắt lại, suy sụp tựa vào trên vai hắn, nở nụ cười, mới nói: "Ta nhớ được cái cây khô này, đời trước, ta cũng từng gặp qua một cái sơn động như vậy."
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc có một lát trầm mặc.
Đời trước của nàng, chính là làm ni cô cả đời. nàng làm ni cô như vậy, có sơn động nào ấn tượng khắc sâu đến mức liếc mắt một cái liền nhớ kỹ, thế cho nên đời này vẫn không thể quên.
Xa xa trong núi rừng truyền đến tiếng cuồng phong cuốn qua khe núi, gió thổi tung tóc bọn họ, chung quanh hết thảy đều mê ly mà cuồng loạn, chỉ có tâm Tiêu Đạc, lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511656/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.