Vừa rồi vị thị vệ kia quả nhiên không hổ là kim y vệ trong hoàng cung, ngựa này cũng là ngựa tốt thượng đẳng, A Nghiên cưỡi ngựa một đường chạy như điên, không dám ngừng lại, dọc đường thậm chí vài lần còn cố xóa dấuvết, tránh bị truy tung.
A Nghiên tự nhiên cũng lo lắng đề phòng, sợ trong nháy mắt Tiêu Đạc đột nhiên từ trên trời giáng xuống ôm lấy nàng.
Bất quá có lẽ là trời xanh thấy nàng thật sự đáng thương, rốt cục quyếtđịnh thiên vị nàng một lần, chuyện nàng lo lắng thế nhưng không phátsinh.
Nàng cứ như vậy một đường bỏ chạy về hướng nam, càng đi hướng nam khítrời càng ấm áp, dọc đường có thể nhìn thấy cành liễu đâm chồi, thửaruộng bên đường đã lên màu xanh.
Kỳ thật nàng vốn muốn đi tìm cha mẹ và đệ đệ nhà mình, nhưng nhớ tớiTiêu Đạc còn có vị Sài đại quản gia luôn âm trầm kia, nàng chung quy lại thở dài.
Nếu không có mình, bọn họ có lẽ sẽ sống rất tốt đi?
Dù nhất thời sẽ vướng bận lo lắng thương tâm, nhưng ít nhất so với chính mắt nhìn thấy mình chết thảm còn tốt hơn, cũng ít nhất so với ngày nàođó bị mình liên lụy mất mạng thì càng tốt.
cả đời này, duyên phận cũng chỉ như thế.
Điều này làm cho trong lòng A Nghiên không khỏi phiền muộn, bất quá cô đơn một phen cũng đành cười cười thôi.
Nhiều đời như vậy, người đến người đi, nàng sớm nên quen rồi, không phải sao? Không có ai có thể làm bạn lâu dài, đời trước phụ thân sư phụchết, có lẽ cả đời chỉ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511627/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.