Sài đại quản gia mặt không biểu cảm hầu hạ ở bên cạnh Tiêu Đạc, không nói một lời nhìn hắn uống rượu.
Ai cũng biết, Tiêu Đạc không biết uống rượu, hắn đã uống rượu là say.
Lúc đương kim Kiến Ninh đế phát hiện đứa con bản thân mình yêu nhất hoàn toàn không thể uống rượu, hắn liền cấm người khác uống rượu trước mặtTiêu Đạc, cả triều văn võ bá quan và hậu cung phi tần hoàng tử côngchúa, không ai dám mời Tiêu Đạc uống rượu.
Tiêu Đạc cũng rất ít uống rượu.
Nhưng hiện Tiêu Đạc đang nâng một bình cửu nhưỡng xuân uống không ngừng.
Lúc này bên ngoài đã tối hắn, xa xa trên núi, tuyết bắt đầu rơi, tuyếttrắng mềm mại triền mien baophủ phương bắc, không kiêng nể gì. Trongnoãn các đốt ngân thán, ngọn nến trên giá trong ấm thất yên tĩnh lóe ra, Tiêu Đạc nâng tay lên,bàn tay tao nhã thon dài nắm chặt bình như ý,ngửa cổ động hầu kết, tóc đen không kềm chế được lúc lơ đãng buông xuôibị rượu ngon thấm ướt.
Cửu nhưỡng trong trẻo, thuần hậu nồng liệt, cảm giác say úp tới, conngươi Tiêu Đạc hẹp dài vì say đã mờ mịt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràngthanh quý mà hờ hững.
Hết một bình rượu, hắn nheo con ngươi say mông lung, khàn khàn nói: “Thập thất, ta còn muốn uống.”
Thanh âm thanh lãnh, cũng không thấy say, nhưng Sài đại quản gia biết, hắn tất nhiên là say không nhẹ.
Sài đại quản gia phất áo bào màu xám, quỳ xuống, cung kính nói: “Điện hạ có biết, vì sao điện hạ uống rượu là say?”
Tiêu Đạc nhíu mày, trong ánh nến mê ly, trên khuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511617/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.