Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Đạc, bảy tám đại phu nhanh chóng cúi đầu vàophòng, tất cả chạy tới, trong đó một lão đại phu râu bạc đức cao vọngtrọng nhất bắt đầu run rẩy chẩn trị cho A Nghiên.
Hắn cau mày, híp đôi mắt già, chẩn trị nửa ngày, rốt cục mở mắt ra, mặt đầy khổ sở.
”Nói.” Tiêu Đạc mặt không biểu cảm, trong mắt lại phát ra ánh sáng lạnh như hàn băng, quét thẳng về phía vị đại phu giàkia.
”Vâng... Vâng... Vâng, ta nói...” Lão đại phu mấy ngày nay thật sự bịdọa sợ, cả người run run: “Vị cô nương này vốn bị bệnh thương hàn, nhưng đã nhiều ngày uống thuốc vào, lại được châm cứu, theo lý hẳn là tốtlắm...”
Tiêu Đạc không kiên nhẫn nhíu mày: “Ít nói nhảm.”
Lão đại phu gật đầu như gà mổ thóc, hơi khó xử nói: “Gia, chúng ta cũngkhông có biện pháp a, lẽ ra nàng hẳn đã tỉnh lại, nhưng nàng lại đangbất tỉnh, chúng ta thật sự là —— “
Nói xong, ánh mắt hắn xin giúp đỡ nhìn về các đồng nghiệp phía sau, trông cậy bọn họ có thể giúp một phen.
Nhưng mọi người một đám phía sau này co đầu rút cổ, không ai dám lên tiếng.
Không làm thế nào được, lão đại phu đành phải cứng rắn ngẩng đầu lên ănngay nói thật: “Nếu vị cô nương này không muốn tỉnh lại, chúng ta cũngbất lực.”
”phế vật vô dụng.” Tiêu Đạc sẵng giọng, ánh mắt quét về phía bọn họ:“Tất cả đều vô dụng, Mạnh Hán, kéo tất cả bọn họ ra ngoài, mỗi ngườiđánh hai mươi bản!”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm đại phu khóc kêu cầu xin tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511600/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.