Đã nhiều ngày Tiêu Đạc làm việc hơi có chút kỳ quái, đầu tiên là khôngbiết từ nơi nào tìm ra một kiện áo lông kim điêu muốn A Nghiên mặc, tiếp theo muốn mang nàng đến sau núi, nói là nơi đó có ôn tuyền, có thể khutrục hàn khí lưu thông mạch máu.
Vào đông, ngọn núi đương nhiên không rực rỡ sắc màu bằng lúc cuối thu,bất quá cũng may tùng xanh bách biếc vẫn làm núi lớn mênh mang đẹp thêmchút màu xanh. Đã nhiều ngày mấy trận tuyết rơi làm cho núi sâu rừng già trở thành ý nhị không linh thanh nhã. Đứng ở giữa sườn núi nhìn xa xa,sơn thủy xa xôi, sương mù quanh quẩn, tuyết bay lơ lửng, ngược lại khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Bất quá A Nghiên trong cảnh sắc thanh nhã này, chợt nhớ tới một việc: “Gà Tam hoàng đâu?”
Tiêu Đạc thản nhiên nói: “Đã đưa đi.”
”Di, không ăn?”A Nghiên đơn giản là kinh ngạc.
Tiêu Đạc mím môi không nói, hai tròng mắt bình tĩnh.
A Nghiên nghĩ một chút, ngược lại hiểu được, đây là một người yêu sạchsẽ, hắn muốn đến ngâm ôn tuyền, nếu con gà nào không có mắt cũng ngâmtrong nước suối, chẳng phải là làm hắn ghê tởm? Nếu là người, đươngnhiên biết Cửu gia giá lâm đều sẽ lảng tránh, nhưng mà gà thì lại khônghiểu.
Nhất thời nhìn thấy bờ ôn tuyền, đã thấy nơi này hết sức nhìn quen mắt,đúng là rừng trúc nhà tranh, nước chảy róc rách, sương mù quanh quẩn,thanh nhã u tĩnh, vừa thấy biết là có người tỉ mỉ xử lý.
Nàng nghĩ nghĩ, hiểu ra, chỉ vào ôn tuyền kia nói: “Chính là ở trong này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511590/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.