A Nghiên không nghĩ tới, cái gọi là ra sức đánh một trăm roi là cầm chổi lông gà đánh mạnh một trăm cái.
Phụ trách chấp hình là Mạnh Hán.
Hắn khí lực cũng không lớn, cho thấy là xuất phát từ tình thương bằnghữu đồng bào, cố ý xuống tay lưu tình. Bất quá dù lưu tình, một trămchổi lông gà đánh xuống, cũng đủ đem một con ưng đáng thương tra tấnchết đi sống lại.
Đợi chấp hình xong, Phi Thiên đáng thương đã không còn hình ưng, lôngchim lả tả, vết thương chồng chất, cánh vỗ hữu khí vô lực, đôi mắt ưngtừng âm vụ cũng không còn thần thái, trong cổ còn phát ra tiếng khanhkhách ủy khuất.
A Nghiên đi đến trước mặt Phi Thiên, thân thủ sờ sờ đầu Phi Thiên ngốc.
Phi Thiên quật cường quay đầu đi, không cho nàng sờ.
”Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không vui sao?”A Nghiên bắt đầu khi dễ Phi Thiên.
Nhớ ngày đó, thế nào là chim ưng cáo mượn oai hùm mà tới? thế nào làchim ưng trợ Trụ vi ngược mà tới? thế nào là chim ưng cố làm ra vẻ màtới?
Phi Thiên càng không quay đầu, không nhìn A Nghiên.
Nếu nó có thể nói, nhất định là sẽ cho A Nghiên một tiếng “Hừ” khinh thường.
”Ngươi hóa ra rất có cốt khí, không muốn nhận ta làm chủ nhân, có thể a, ta hiện tại đi nói cho Cửu gia.”A Nghiên cười một cái, xoay người muốnđi.
Phi Thiên nghe hai chữ “Cửu gia”, nhất thời sợ tới mức run run, vung cánh “Vèo” một tiếng bay đến trước mặt A Nghiên.
A Nghiên lạnh nhạt cúi đầu nhìn, ngửa mặt đắc ý cười: “Thế nào, sợ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511580/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.