Chương trước
Chương sau
Đã một khoảng thời gian không thấy Ninh Phi, A Nghiên cũng không biếthắn làm gì. Bất quá đoán rằng hẳn là không thoát khỏi liên can đếnchuyện “Yến kinh” kia.
Lúc này Ninh Phi mặt nạ sắt một thân hắc y, đứng trong mưa nhỏ miên man, cứ như vậy yên lặng nhìn Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc không còn áo khoác tím, chỉ còn một thân trang phục bên trong,hắn dùng cánh tay cường hãn của mình gắt gao ôm chặt A Nghiên tronglòng, tràn ngập ham muốn chiếm hữu, dường như không cho phép người khácmơ ước nửa phần.
Ninh Phi cúi đầu, quỳ gối trên đường đá ẩm ướt, trầm giọng nói: “Gia, trong thành ở Yến kinh có tin tức.”
”Ân?”
Ninh Phi nhìn nhìn A Nghiên trong lòng Tiêu Đạc.
”Nói.” Tiêu Đạc không thèm để ý, lạnh nhạt ra lệnh.
Ninh Phi trầm mặc xuống, đành phải nói:
”Tấn Giang hầu phái người truyền tin tức cho gia, nói là —— “
Hắn ngừng lại, rồi đành phải nói: “Nói là lão gia tử bên kia kỳ thật đã nghĩ tốt rồi.”
Lời này vừa nói, ánh sáng tinh nhuệ trong mắt Tiêu Đạc đột nhiên bắn ra, một lát sau, thanh âm trầm thấp thong thả vang lên: “Ai?”
Lúc hắn nói như vậy, A Nghiên bị hắn ôm trong ngực có thể cảm giác đượccả người hắn căng thẳng. Lúc nàng khôi phục lại từ hoa mắt chóng mặt,mắt trợn tròn ra sức cân nhắc, đây nhất định là tin tức trọng yếu.
Nàng dỏng lỗ tai nghe.
”tin tức trước mắt, chỉ biết là, không phải Tam gia.” Ninh Phi quỳ trên mặt đất nói như vậy.
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc trầm mặc một lát, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng cười trào phúng: “Không phải hắn...”
Hơi hơi nheo mắt, thanh âm khàn khàn thản nhiên nói: “Lão tam lần này sợ là sẽ bí quá hoá liều.”
Ninh Phi gật đầu: “Vâng, gia cũng phải cẩn thận, chúng ta có thể có được tin tức, tam gia chưa chắc không thể, nếu thực như thế, chó cùng rứtgiậu, nói không chừng còn làm ra chuyện gì.”
Tiêu Đạc nghe vậy, càng cười lạnh, khinh thường nói: “Sợ hắn làm gì!”
A Nghiên nằm trong lòng hắn, cảm thụ được lồng ngực kia hữu lực phập phồng, không khỏi nghĩ thêm chút ít.
Người gọi là lão gia tử, nhất định là Kiến Ninh đế, được gọi là tam gia, hẳn là Tam hoàng tử. Xem ra hẳn là Ninh Phi nghe thấy tin tức, biếtthánh chỉ truyền ngôi đã định rồi, đến cùng ngôi vị ấy truyền cho hoàngtử nào hiển nhiên không ai biết, chỉ biết là tuyệt đối không phải Tamhoàng tử.
Hiển nhiên hiện tại Tiêu Đạc phải phòng bị Tam hoàng tử sẽ bí quá hoá liều, tiên hạ thủ vi cường.
Dù sao vị Tam hoàng tử này đã biết chính mình khẳng định không có cáchnào hỏi thăm đế vị, nói không chừng lại làm ra chuyện gì như chó cùngrứt giậu.
*******************************
Một ngày sau, A Nghiên bỗng chốc trở thành miếng bánh ngon cho cả phủchú ý. Tất cả nha hoàn nhìn thấy nàng, không một ai dám có nửa phần sắcmặt không tốt, đều phải chào, gọi một tiếng “Cố cô nương“.
Về phần ma ma gì đó, cũng đều tới nịnh bợ.
Ngay cả Sài đại quản gia, nhìn thấy nàng, dường như cũng cung kính hơn vài phần so với trước kia.
Còn Mạnh Hán đâu, hiện tại gặp nàng trực tiếp cúi đầu, không dám nhìn.
A Nghiên đối với tình cảnh bản thân đột nhiên được cải thiện cũng khôngcó chút vui mừng nào, trải qua một phen tuyệt vọng như vậy, bỗng chốcđược nâng đến tận trời, thật sự là dạo qua đao kiếm biển lửa một vòng.Hiện giờ nàng đến phòng bếp cũng không muốn đi. Làm đồ ăn cái gì, dù làm được, mạng nhỏ vẫn bị nắm trong tay hắn.
Khẽ thở dài, nàng cúi đầu nhéo nhéo hồ lô ngọc đeo trên cổ, lại nhớ tớitình cảnh đời trước, một đoạn thời gian nàng bồi bên người Trạm vương.
Mơ hồ dường như nhớ được, lúc Trạm vương có vẻ bệnh cũng đưa cho nàngmột cái trang sức bằng ngọc, rất là đẹp mắt, còn trịnh trọng kỳ quáigiúp nàng đeo, nói với nàng, đây là bảo vệ bình an.
Nàng mới không thèm tin cái quỷ gì đâu.
Sau này thừa dịp hắn nhìn không tới, vụng trộm ném vào trong bụi cỏ.
Chuyện này đương nhiên là việc nhỏ, nhỏ đến mức A Nghiên đã quên đó làcái trang sức gì, nhưng bây giờ nhìn thấy hồ lô ngọc này, không hiểu sao nàng liền nghĩ tới.
Nhớ tới rồi, trong lòng thế nhưng có chút khó chịu.
Nói không nên lời vì sao, chính là khó chịu.
Nàng ngơ ngác cầm trang sức ngọc nhìn cả nửa ngày, vừa ngẩng đầu lại thấy Sài đại tiểu thư.
Sài đại tiểu thư dùng ánh mắt sùng bái nhìn nàng:
”Cố cô cô, ngươi đang vội gì đâu?”
”Cố cô cô?” Đây là cái xưng hô gì? A Nghiên hơi kinh ngạc, nàng so với Sài đại tiểu thư còn nhỏ hơn một tuổi được không.
”Khụ, bởi vì Tiểu Khởi ca ca gọi ngươi là sư phụ thôi, so với ngươi thấp hơn một bậc, ta cũng không thể gọi ngươi là sư phụ, đương nhiên nên gọi ngươi là cô cô.”
”Ra vậy.”A Nghiên có chút minh bạch, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại dở khóc dở cười.
”Cố cô cô a, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện này.” Lúc Sài đại tiểu thưnói chuyện với A Nghiên muốn khách khí bao nhiêu thì có bấy nhiêu kháchkhí.
”Ngươi nói đi.”
”Ngươi muốn thống khoái?” Sài đại tiểu thư dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn A Nghiên.
”Ta muốn thống khoái?”A Nghiên càng không hiểu.
”Ai nha, là ngươi nói muốn một lần thống khoái a!” Sài đại tiểu thư sắpdậm chân, thật sự không rõ đây là thế nào, nhưng cha nàng nói, phải nóichuyện tử tế với Cố cô nương, không thể đắc tội.
”Cũng không có quan hệ với ngươi.”A Nghiên càng dở khóc dở cười.
*********************************
Trong Thiên Trúc các, Tiêu Đạc mặt âm nghiêm, không nói một lời.
Ninh Phi, Mạnh Hán, Sài đại quản gia, còn cả Sài đại tiểu thư đều quỳ tại chỗ, sợ tới mức cũng không dám thở mạnh một chút.
”Thật vô dụng.” Tiêu Đạc nửa nằm trên tháp, tay vuốt ve hắc ưng Phi Thiên, trong mắt cũng một mảnh tối tăm cùng thất lạc.
”Vâng, lão nô vô dụng!”
”Vâng, thuộc hạ vô dụng!”
Tất cả đồng thanh thừa nhận.
Tiêu Đạc muốn hiểu rõ, cái gì là “Làm cho thống khoái”, vì thế hắn hạnghiêm lệnh, những người này phải làm rõ cho hắn, nhưng Sài đại quản gia này, thế nhưng tự cho là thông minh, phái cả cô nương gia như Sài đạicô nương tới hỏi.
Kết quả đâu, cái gì cũng không hỏi được.
Tiêu Đạc nhất thời cảm thấy rất dọa người, nghĩ tới A Nghiên không biếtcó ý kiến gì vớihắn, hắn liền có chút phiền chán, lập tức kéo môi cườilạnh một tiếng, tàn nhẫn nói:
”Các ngươi tất cả đi ra ngoài, tra rõ ràng cho gia, nàng đến cùng là có ý tứ gì. Nếu trong vòng một ngày không làm rõ ràng, sẽ không cần ăn,không cần ngủ, lại phạt các ngươi năm mươi cái tát.”
Theo tính tình Tiêu Đạc ngày xưa, trừng phạt này thật sự là quá mức từ bi rồi.
Mọi người đều quỳ tại chỗ: “Vâng! Ta nhất định không để nhục sứ mệnh!”
Trong phòng rốt cục đã thanh tịnh, ánh mắt Tiêu Đạc lại dừng trên người Phi Thiên.
đôi mắt ưng của Phi Thiên lúc nào cũng âm vụ, lúc này đang nhìn chủ nhân.
”Ha ha, còn ngươi.” Tiêu Đạc cười lạnh.
”Đi ra ngoài, giúp ta nhìn xem nàng đang làm gì, làm không nổi thì không cần về gặp ta!”
Tiêu Đạc vô tình hạ lệnh.
”Khanh khách ——” một tiếng kêu vang ngắn ngủi, Phi Thiên như cái bóng vỗ cánh từ cửa sổ bay ra ngoài.
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Tiêu Đạc nửa híp con ngươi, trong đầu cũng không ngừng hồi tưởng tình cảnh một ngày đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy A Nghiên là khi mới tới, lúc đó nàng vừa thấy mình liền sợ tới mức quỳ rạp xuống.
bộ dáng nàng bấy giờ, thật đáng yêu...
**********************
Ninh Phi, Mạnh Hán, Sài đại quản gia cả Sài đại cô nương đi ra khỏi Thiên Trúc các, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
”Cha, vậy phải làm sao bây giờ đây! Cửu gia lại không cho chúng ta đếnhỏi Cố cô cô, chúng ta làm sao biết câu nói kia có ý tứ gì a!” Sài đạicô nương thực phiền não.
”Ai!” Sài đại quản gia lắc đầu nhíu mày.
”Hoàn toàn dựa vào ngươi, Sài đại quản gia.” Mạnh Hán dùng ánh mắt tha thiết nhìn Sài đại quản gia.
”Đúng.” Ninh Phi xưa nay ít lời, lúc này cũng hướng khuôn mặt đeo mặt nạ sắt nhắm ngay Sài đại quản gia.
”A? Vì sao? Ta lão già này làm sao mà biết đâu!” Sài đại quản gia bỗngnhiên ý thức được chính mình được ký thác kỳ vọng cao, cảm thấy áp lựcrất lớn.
”Bởi vì ngươi là cha ta.”
”Bởi vì ngươi biết tình yêu nam nữ.”
”Bởi vì ngươi từng cưới rồi.”
Ba đáp án, đồng thời bật ra.
Sài đại quản gia mày nhăn như sâu róm: “Này ta nào biết đâu a!”
”Ngươi cẩn thận suy nghĩ a!” Sài đại cô nương mềm giọng làm nũng.
Không có biện pháp, Sài đại quản gia đành phải nói: “Để ta ngẫm lại a...”
Hắn nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chuẩn bị một phen, phải đi gặp Tiêu Đạc.
”Hồi bẩm Cửu gia, theo như lời Cố cô nương là làm cho thống khoái, tanghĩ, ta nghĩ...” Nét mặt già nua phiếm đỏ, hắn thực sự có chút khó mởmiệng.
”Nói.” Tiêu Đạc mày lạnh khẽ nhúc nhích.
”Ta nghĩ, hẳn là cái này...” Nói xong, hắn ngại ngùng xấu hổ đem một quyển sách trình lên.
Tiêu Đạc vội tiếp nhận lấy, cầm trong tay, đã thấy sách màu xanh sẫm, trên bìa viết ba chữ to.
”Tị hỏa đồ?”
Hắn trịnh trọng đọc to ba chữ này, thanh âm trong sáng.
Hắn vừa đọc, Sài đại quản gia nhất thời nét mặt già nua càng đỏ.
Kỳ thật cái này cũng không thể trách Tiêu Đạc, hắn từ nhỏ sinh ở trongcung, vốn nên có kiến thức rộng rãi, tiếc rằng hắn không thích nữ tử,luôn luôn tránh né. Loại chuyện này, trước nay vẫn dạy cho nữ tử, nữ tửhầu hạ trong cung này đó cho hoàng tử là được, ở đâu cần hắn phải đọccái này?
Nghĩ như vậy, Sài đại quản gia càng cảm thấy gia nhà mình thật sự là mệnh khổ!
Loại chuyện này, nữ nhân hảo hảo hầu hạ gia là được, thế nhưng muốn chính hắn quan tâm!
Còn Tiêu Đạc đâu, vừa đọc ra ba chữ này, hơi có đăm chiêu một phen, rồi chậm rãi mở quyển sách này ra.
Vì thế cõi lòng đầy chờ mong muốn làm rõ tâm tư A Nghiên, hắn cứ như vậy bất ngờ không kịp phòng bị nhìn thấy một hình ảnh kiều diễm.
Đâu chỉ là kiều diễm, quả thực là khó coi!
Tiêu Đạc yên lặng nhìn chằm chằm bức vẽ đó, nhìn liên tục như vậy, nhìnhồi lâu, nhìn đến hơi thở hỗn loạn, hai gò má phiếm hồng, cuối cùng hắnđột nhiên nâng con ngươi lên.
con ngươi nén giận, như băng như sương, tàn nhẫn bắn về phía Sài đại quản gia.
Sài đại quản gia vốn đang ngóng trông gia nhà mình nhìn thấy rồi có phản ứng gì, ai biết phản ứng thế nhưng gặp một đôi con ngươi lãnh liệt giết người.
”Sài Hỏa!” Hắn dùng giọng nói lạnh lẽo trầm thấp gọi tên Sài đại quản gia.
Sài đại quản gia lần này thật sự bị dọa nằm sấp xuống.
Nhiều năm như vậy, Cửu gia còn chưa bao giờ gọi hắn như vậy.
Hắn cơ hồ là khóc lóc nức nở quỳ tại chỗ: “Cửu gia tha mạng!”
Tiêu Đạc buông con ngươi xuống, lạnh giọng nói: “Cút.”
Sài đại quản gia vừa nghe thế, cũng bất chấp tị hỏa đồ kia, vãi ra quần chạy đi.
Đợi Sài đại quản gia đi ra ngoài, Tiêu Đạc lại nhìn nhìn Phi Thiên trên giá Tường Vân, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng cút.”
Phi Thiên không ngờ bị tai bay vạ gió, đành phải nghiên cánh, cũng xám xịt cút.
Sài đại quản gia đi rồi, Phi Thiên cũng đi rồi, chung quanh yên tĩnh.
Tiêu Đạc có thế một lần nữa cúi đầu, con mắt hẹp dài cẩn thận nhìn chằmchằm hình ảnh kiều diễm đến không chịu nổi kia, hắn cứ nhìn như vậy, đột nhiên trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, trong hoảng hốt cảm thấynam tử đó chính là mình, còn kia, nữ tử đó... chính là...
hơi thở hắn dồn dập nhìn chằm chằm hình ảnh kia, tưởng tượng ra nữ tử đó là A Nghiên...
Ngực kịch liệt phập phồng, cả người bắt đầu nóng lên phát cứng rắn, cảngười giống như hỏa thiêu, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn lên.
Nhưng mà A Nghiên a, A Nghiên... Nếu nam tử đó là mình, nữ tử đó là A Nghiên...
Hắn cứ nghĩ như vậy, đột nhiên lúc đó, trong lỗ mũi máu phun ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.