Đời thứ sáu A Nghiên cũng biết, mình chết dường như thực sự không thể tính trên đầu Tiêu Đạc, nếu không phải chính mình tim có tật, căn bản sẽ không chết.
Nhưng đến đời thứ bảy, lúc nàng một lần nữa gửi hồn người sống vào một đứa bé sơ sinh oa oa khóc kêu từ trong bụng mẹ chui ra, nàng thật sự bất đắc dĩ.
Thật là có chút phiền, nhiều lần như vậy, mỗi một lần đều có người kinh hỉ vây quanh, mỗi một lần đều ôm nàng khen giống hệt bộ dạng "Cha mẹ", còn khen nàng đôi mắt nhỏ có tinh thần như thế nào.
Những người này sao không thể đổi một phương thức nói chuyện khác, thế nào cứ phải ngàn bài một điệu như thế?
Bé sơ sinh cũng biết phiền nha! Lỗ tai cũng kén nghe a!
Cho nên nàng cần phải tránh Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc là đại phôi đản (đồ trứng thối) tâm cơ thâm trầm, hắn thật lắm trò, vì để cho mình chết, thật sự là các loại biện pháp đều nghĩ ra được, hơn nữa cũng không cùng một dạng.
Xem đi, đến mỹ nam kế cũng đem ra dùng!
Thật sự là — cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn!
A Nghiên cứ như vậy thất lạc suốt một tháng, đến cười cũng không cười một chút, mãi cho đến lúc đầy tháng, nàng rốt cục nghĩ thông suốt.
chết ở đời thứ sáu kỳ thật có thể lý giải, chuyện này ít nhất cho nàng khắc sâu một giáo huấn, phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc, về sau phàm là giống đực không có điểm nào dễ coi, cho dù là muỗi, cũng phải rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-tim-chet-hang-ngay/1511556/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.